Tần Mạc ôm người trong lòng, nghiêm túc nói: “Người thực sự yêu em, sẽ không nỡ chạm vào em. Cho nên, ở bên anh, em không cần phải sợ. Nếu thật sự có một ngày anh muốn làm gì đó, thì ít nhất… cũng phải là sau khi chúng ta đính hôn, ngày cưới định rồi thì làm gì mới làm.”
“Nếu anh làm gì, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Lý Tâm Đồng rúc trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm rồi… thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm sao?”
“Ừm!”
“Vậy… nếu đối phương không phải là người con gái anh yêu, mà là do một sự cố ngoài ý muốn thì sao?”
Tần Mạc nhướng mày, hơi bật cười: “Em nghĩ… ai cũng có thể lên giường với anh được chắc?”
Lý Tâm Đồng sững lại.
Tần Mạc khẽ cười: “Có một số đàn ông, đúng là gặp phụ nữ thì không chê, kiểu gì cũng muốn thử cho biết, chỉ cần là loại mình chưa từng chơi qua thì đều muốn thử một lần. Nhưng cũng có những đàn ông hoàn toàn khác.”
“Còn anh, ít nhất thì, giường của Tần Mạc này, không phải người phụ nữ nào cũng có thể nằm lên được đâu.”
Đôi mắt anh, thoạt nhìn thì dịu dàng, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa sự bá đạo và kiên quyết.
Sau một thời gian dài Lý Tâm Đồng ở bên Tần Mạc, mới dần dần hiểu ra con người thật của anh.
Anh không hề dịu dàng và vô hại như vẻ bề ngoài, ngược lại càng hiểu nhiều càng thấy người đàn ông này kiêu ngạo, bá đạo là bản chất, mà thủ đoạn thì cũng không tầm thường chút nào.
Cô nhớ rất rõ lúc nhỏ Tần Mạc bị bệnh nặng, sức khỏe yếu. Mọi người đều nói, tương lai Tần gia sẽ do Tần Hiên thừa kế. Ngay cả bản thân Tần Hiên khi đó cũng chắc chắn rằng toàn bộ gia nghiệp Tần gia sẽ là của mình.
Nhưng còn Tần Mạc thì sao?
Bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng chưa bao giờ chịu thua.
Anh thông minh từ bé, học hành chưa từng sao nhãng, dù thể chất yếu ớt nhưng kết quả học tập cũng không kém gì Tần Hiên. Trong khi Tần Hiên được ba anh mang theo học cách quản lý sản nghiệp, thì Tần Mạc chưa bao giờ có cơ hội đó.
Diêu Văn Tích luôn nghĩ rằng việc dưỡng bệnh là quan trọng nhất, chỉ cần còn sống là đủ, còn không biết gì cũng chẳng sao.
Còn Tần Lập Vinh thì chưa bao giờ có ý định bồi dưỡng đứa con này, vì thấy đó là phí công, phí thời gian.
Vậy mà Tần Mạc chỉ cần học hỏi chút ít từ người anh họ thôi, càng lớn càng giỏi toan tính, thậm chí còn tự tạo dựng tài sản riêng từ khi còn rất trẻ, và không ngừng mở rộng nó.
Tới hôm nay, Tần Mạc thậm chí còn muốn đến Bắc Kinh phát triển, với xuất thân như anh, thì đây thực sự là một quyết định đầy dũng khí.
Bởi dù là Tần gia hay Diêu gia, thì gốc rễ của họ đều ở Giang Châu, nơi đó mới là địa bàn của họ. Ở Giang Châu, Tần Mạc gần như là đỉnh cao trong giới “phú nhị đại”, ai ai cũng phải nể mặt.
Nhưng ở Bắc Kinh, mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu.
Có những người đàn ông cảm thấy được phụ nữ vây quanh là vinh dự, là thể hiện bản lĩnh. Ở Bắc Kinh, cô đã thấy vô số công tử nhà giàu trai ôm trái, gái ôm phải, thậm chí chẳng coi ai ra gì.
Nhưng Tần Mạc chưa từng như vậy.
Anh có xuất thân cao quý, bản thân lại xuất sắc, những cô gái theo đuổi anh thì nhiều vô kể. Chỉ cần anh muốn thì cuộc sống ăn chơi hưởng lạc cũng không thua gì ai.
Nhưng, anh lại không chọn như thế.
Từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một người bạn gái, chính là cô.
Cô là tiểu thư Lý gia, là người theo đuổi anh trước.
Nếu là người khác, cô chỉ cần ngoắc ngón tay một cái, đối phương đã nhào tới. Nhưng Tần Mạc thì sao?
Anh đồng ý quen cô, chắc chắn là sau khi đã suy nghĩ rất kỹ. Cô phải theo đuổi đến hơn nửa năm, anh mới chịu gật đầu.
Bây giờ nghe anh nói những lời ấy, trái tim Lý Tâm Đồng ngọt ngào đến mức muốn tan chảy, thầm cảm thấy thật may mắn vì khi xưa đã đủ can đảm, không vì ngại ngùng mà bỏ lỡ anh.
Tần Mạc mỉm cười: “Anh biết em lo lắng điều gì khi nói đến mấy ‘tai nạn’ đó. Có lúc, em không chỉ sợ anh thay lòng, mà còn sợ… có ngày anh bị người phụ nữ khác bẫy đúng không?”