Với địa vị của Dương Khang Minh, nếu ông ta muốn thì thật sự có thể giàu nứt vách đổ tường.
Thử ngồi thống kê lại xem, những thứ nằm trong tay ông ta có lẽ chẳng hề thua kém Tịch gia là bao.
Tịch gia từ trước đến nay luôn nổi đình nổi đám, phô trương thanh thế như ngọn cờ đầu trong giới hào môn, nhắc tới đại gia tộc thì người ta nghĩ ngay đến Tịch gia. Còn Dương gia thì lại giấu mình rất khéo, mấy năm qua luôn đứng sau lưng Tịch gia, vì thế mà chẳng mấy ai để mắt đến.
…
Lúc này, mọi người đã đến phòng thí nghiệm trung tâm của Cố Băng Nhan.
Đây là phòng thí nghiệm cá nhân của bà ta. Dù quy mô không lớn, nhưng bên trong cực kỳ đầy đủ trang thiết bị. Nói là phòng cá nhân, nhưng bên trong cũng có mấy người đang làm việc.
Cố Vân Tịch nhìn mấy người đang bị trói lại, trong đó có người trẻ tầm ba mươi, người già thì tóc bạc trắng hết cả.
Cố Vân Hàn hừ lạnh một tiếng: “Nhìn bề ngoài thì nghiên cứu nghiêm chỉnh lắm, nhưng thật ra những kẻ này, có người là tiến sĩ y học nổi tiếng đấy!”
Một nơi như phòng thí nghiệm này, rõ ràng không phải là nơi quang minh chính đại gì. Vậy mà những người này vẫn cam tâm tình nguyện tới làm việc, cho thấy họ chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Những người già tóc bạc ấy, nghe Cố Vân Hàn nói vậy thì khẽ ngẩng đầu liếc anh một cái, rồi lại cụp mắt xuống, im lặng.
...
Ở một căn phòng bên cạnh, Gia Cát Nguyệt Hoa đang xem xét sổ tay công việc của Cố Băng Nhan, cùng với vô số báo cáo thí nghiệm và ghi chép thuốc men suốt thời gian dài.
Đối với Cố Vân Tịch, mấy thứ này đúng là báu vật.
Bản thân anh thì phải trở về hoàng tộc Gia Cát: nơi đó muốn gì có nấy, thân là đại hoàng tử, có thể nói chẳng thiếu thốn thứ gì.
Nhưng Vân Tịch ở lại đây thì khác, cô cần những thứ này để củng cố địa vị của mình.
Cô nhóc này thích mày mò nghiên cứu mấy thứ này, sau này anh có thể cung cấp cho cô, nhưng dù có đưa bao nhiêu, cũng không bằng cô tự mình hiểu và nắm được cốt lõi.
“Vân Tịch, qua đây!”
Cố Vân Tịch nghe tiếng gọi liền bước tới, liếc nhìn một cái liền tròn mắt: “Nếu em mang hết đống này đi, Cố Băng Nhan chắc tức đến mức muốn giết em mất!”
Gia Cát Nguyệt Hoa cười nhạt: “Anh vừa nhận được tin, gần đây Cố Băng Nhan đang điều động tài chính. Anh đoán, vụ hơn hai trăm tỷ bị rút khỏi tài khoản, chắc bà ta sắp biết rồi. Mà nếu biết do chúng ta làm, thì bà ta có tha em đâu?”
“Chưa kể, ngay từ đầu bà ta đã chẳng định tha cho em rồi!”
“Lấy hay không lấy, bà ta cũng vẫn sẽ muốn giết em. Thế thì tội gì không lấy?”
Cố Vân Tịch bật cười, lập tức hớn hở thu dọn hết đống tài liệu, đóng gói lại mang đi.
“Em cứ chơi đi, đừng động tay!”
Gia Cát Nguyệt Hoa không để Cố Vân Tịch phải làm gì, mà quay sang vẫy vẫy tay với Lục Hạo Đình và Đường Dục: “Hai cậu, lại đây, dọn hết đống này mang về.”
Cố Vân Tịch: “…”
Lục Hạo Đình: “…”
Đường Dục: “…”
Mọi người: “…”
Tóm lại, ai nấy đều biến thành "nhân viên chuyển kho". Cả nhóm dành ra hai tiếng đồng hồ, dọn sạch sẽ toàn bộ phòng thí nghiệm, xong xuôi còn vui vẻ hí hửng kéo nhau rút lui.
Lên phi thuyền, Gia Cát Nguyệt Hoa lập tức sai người đem số đồ kia về trước, còn bản thân thì thật sự dẫn mọi người đi… du lịch!
Cả đoàn bay một vòng qua sa mạc mênh mông, biển cả bao la, khiến hai đứa nhỏ thích chí đến mức la hét phấn khích không thôi.
…
Còn lúc này, ở bên kia, Cố Băng Nhan vừa nhận được tin, Lương gia đã hoàn toàn bị Lục Hạo Đình xử lý xong, bị đuổi khỏi đế đô.
Toàn thân bà ta ngây dại.
Lương gia… bị đuổi khỏi đế đô rồi sao?!
Hàn Nguyệt là mẹ ruột của Lục Hạo Đình, mà Hàn gia cũng là một tập đoàn tài phiệt lớn, ngồi chễm chệ một góc trời, vậy mà Lục Hạo Đình lại dám làm vậy?
Không những dám, mà còn ra tay nhanh gọn như thế… rốt cuộc cậu ta làm kiểu gì?
Cố Băng Nhan không hiểu sao trong lòng chợt thấy bất an, vội vã gọi cho Dương Khang Minh.
Nhưng lúc này, điện thoại của Dương Khang Minh lại hoàn toàn không thể liên lạc được!