Tần Mạc không nói gì.
Diêu Văn Tích nói tiếp: “Muốn thành công, một mình cố gắng thôi là chưa đủ, các mối quan hệ và nền tảng phía sau mới thật sự quan trọng. Con phải có đủ ‘quân bài trong tay’, người ta mới lựa chọn con, con mới có cơ hội bật lên. Đừng nghĩ mình có chút năng lực rồi cứ cắm đầu lao vào là được!”
“Con nghĩ xem, hồi ở Giang Châu, con chẳng phải cũng rất xuất sắc đó sao? Nhưng chính nhờ có chỗ dựa là Tần gia và Diêu gia, con mới dễ dàng đạt được thành tích. Còn bây giờ thì sao?”
“Cũng vẫn là con, cũng tài giỏi như thế, cách làm cũng chẳng khác gì. Nhưng mất đi hậu thuẫn, con chỉ có thể lăn lộn từ đáy mà lên. Cứ thế này lâu dài, chẳng phải đang lãng phí thời gian sao?”
“Rõ ràng có thể đạt được thành tựu cao hơn, cớ gì phải phí hoài sức lực vào những chuyện không đáng? Có năng lực rồi thì càng phải học cách xây dựng quan hệ, tận dụng thế mạnh của mình!”
Tần Mạc bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Anh rất hiểu mẹ mình: nếu bà nói nhiều như vậy, chắc chắn không chỉ là vì quan tâm đơn thuần.
Tuy nhiên, hiện giờ Diêu Văn Tích vẫn chưa nói rõ ràng gì cả, nên anh cũng không quá để tâm, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Con hiểu rồi. Mẹ đừng lo, con không phải không biết mấy chuyện này.”
Từ nhỏ anh đã lớn lên trong giới thượng lưu, luôn bị Tần Hiên chèn ép, muốn tranh đoạt quyền lực trong Tần gia. Sao anh có thể không hiểu tầm quan trọng của quan hệ và nền tảng chứ?
Thứ mà Tần Hiên hơn anh, chẳng phải chính là những mối quan hệ đó sao?
Anh quá hiểu cái gọi là “thế lực chống lưng” có giá trị đến mức nào.
Diêu Văn Tích gật đầu: “Hiểu được là tốt. Mẹ chỉ không muốn con phí thời gian vô ích rồi bỏ lỡ cơ hội tốt.”
“À đúng rồi, mấy người bạn học cũ của con, bây giờ còn giữ liên lạc không? Những người như con, học hành giỏi giang, bạn học cũng toàn là tinh anh. Giữ mối quan hệ với họ là một lợi thế lớn lắm đấy. Con nhìn Diệp Cẩn mà xem, nếu không phải nhờ có Cố Vân Tịch, nó có được ngày hôm nay không? Có khi giờ vẫn đang làm nhân viên quèn ở công ty nào đó thôi.”
Tần Mạc đáp: “Có chứ ạ. Bạn bè con đa phần đều đã đi làm hết rồi, thỉnh thoảng vẫn tụ họp, trao đổi chuyện công việc này kia.”
Diêu Văn Tích nghe vậy thì tỏ ra hài lòng, gật đầu: “Thế thì tốt. Những mối quan hệ đó sau này sẽ giúp con rất nhiều. Cố Vân Tịch với Diệp Cẩn cũng là bạn học của con mà, mẹ còn nhớ hồi cấp ba tụi con thân lắm, con còn ngồi cùng bàn với con bé nữa. Con bé đó giỏi thật đấy, còn từng chữa bệnh cho con nữa. Sau này con nên giữ liên lạc với nó nhiều hơn, sẽ chẳng có hại gì cho con cả.”
Tần Mạc khựng người một chút, rồi gật đầu: “Con biết rồi.”
Thấy thái độ của anh không mấy để tâm, Diêu Văn Tích hơi cau mày, tỏ ra không hài lòng:
“Con đừng có xem nhẹ lời mẹ nói. Mẹ nói chuyện này là nghiêm túc đấy. Giờ Cố Vân Tịch đã gả vào Lục gia, mà gia đình bên ngoại cũng không phải tầm thường. À, con có biết nhà ngoại của con bé rốt cuộc làm gì không? Sao tự dưng lại lợi hại như vậy?”
“Mẹ nghe ba con nói, ở Đế Đô này, mấy nhà quyền thế hầu như đều phải nể mặt Gia Cát gia của con bé. Ngay cả Đường gia nhận con bé làm cháu nuôi, cũng không thể sánh bằng. Vậy mà trước giờ mẹ chưa từng nghe nói Đế Đô có nhà nào quyền lực đến thế?”
Thật ra, có không ít gia tộc quyền quý tò mò về thân thế của nhà mẹ đẻ Cố Vân Tịch. Nhưng chỉ một số rất ít người thuộc tầng lớp quyền lực cao nhất mới biết được xuất thân thực sự của Gia Cát gia. Phần còn lại, đúng là chẳng ai rõ rốt cuộc Gia Cát gia là ai, từ đâu tới.
Dù sao thì, chỉ cần giới cầm quyền cấp cao nhất trong đế quốc đều phải nể mặt họ, thế là quá đủ để chứng minh thực lực.
Tần Mạc trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Con cũng không rõ lắm. Đến ba còn không biết thì con sao biết được. Hình như không phải người trong nước. Chỉ biết là Gia Cát gia có địa vị rất cao trong giới quyền lực cấp cao. Thậm chí Lục gia và Đường gia còn không sánh bằng. Bởi vậy, sau khi Vân Tịch gả vào Lục gia, mới khiến các gia tộc lớn ở Đế Đô đều phải dè chừng như vậy.”