Lục Hạo Đình đạp tung cửa phòng phẫu thuật xông vào, nhưng chưa kịp đi được mấy bước thì Cố Vân Tịch đã bị đẩy ra ngoài. Lục Hạo Đình sững lại: “Vân Tịch…”
Y tá bên trong không dừng lại, vẫn tiếp tục đẩy toàn bộ người Cố Vân Tịch ra ngoài hành lang rồi mới ngừng.
Đèn flash loé lên không ngừng, nhưng lúc này Lục Hạo Đình chẳng còn tâm trí để ý nữa. Nhìn Cố Vân Tịch nằm bất động trên giường bệnh, anh có chút hoảng loạn.
“Vân Tịch? Vân Tịch? Em nói gì đi được không? Rốt cuộc em sao vậy? Vân Tịch…”
Cố Vân Tịch không nói lời nào, Lục Hạo Đình càng lo hơn, nhìn nét mặt cô rõ ràng là không ổn, anh lập tức bế cô lên, ôm chặt trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Bên kia, đầu óc Đường Lạc dần tỉnh táo, nhìn thấy cảnh trước mặt, toàn thân lộ vẻ không thể tin nổi. Anh ta lồm cồm bò dậy, lau vết máu bên khoé miệng.
Bác sĩ lúc nãy đang bị Lưu Tinh Trì nắm cổ áo, thấy Lục Hạo Đình vẫn đang ôm Cố Vân Tịch, không ai tin lời mình, ông ta bắt đầu nóng nảy: “Tôi… tôi nói đều là sự thật, thật đấy, cô ta đúng là như thế mà…”
Chưa kịp nói hết câu, lại bị Lưu Tinh Trì đấm một cú thật mạnh. Lưu Tinh Trì bước lên túm cổ áo ông ta, nhấc bổng ông ta dậy: “Ai sai mày tới?”
Bác sĩ sợ đến nỗi không dám hé môi.
Đường Lạc tức giận định lên tiếng thì Lưu Tinh Trì quát thẳng: “Câm miệng! Không thì tao đấm cả mày luôn đấy.”
Anh em năm xưa, giờ đã là quá khứ. Chỉ trong một hai năm ngắn ngủi, Đường Lạc đã hoàn toàn tách khỏi cái giới này.
Đường Lạc giận dữ: “Đến nước này mà các cậu còn tin cô ta? Cô ta cho các cậu uống bùa mê thuốc lú gì mà các cậu mù quáng vậy?”
Lưu Tinh Trì cười lạnh: “Cố Vân Tịch từ nhỏ lớn lên ngay dưới mí mắt tụi này, chuyện của cô ấy bọn này không rõ chắc? Loại lời vớ vẩn này mà cũng tin được à?”
Lưu Tinh Trì nhìn chằm chằm tên bác sĩ kia, lạnh lùng nói thêm: “Bọn tôi là đồ ngu à?”
Nói xong, Lưu Tinh Trì ném thẳng bác sĩ xuống đất, một chân đạp lên người ông ta, không cho nhúc nhích.
Cảnh tượng trước mắt khiến không chỉ Đường Lạc mà cả đám phóng viên lẫn người hâm mộ đứng sau đều kinh ngạc không nói nên lời.
Trong tình huống này, mấy người anh em vẫn kiên quyết đứng về phía Cố Vân Tịch.
Diệp Phồn liếc nhìn Đường Lạc, ánh mắt đầy khinh miệt: “Con mắt của đại ca sẽ không sai. Cô nhóc này coi như là do đại ca nuôi lớn, đến mức đó mà còn dám giấu giếm đại ca chuyện gì? Nó còn lâu mới có cái bản lĩnh đó, lúc ấy nó còn nhỏ xíu…”
Anh nhìn sang tên bác sĩ nằm dưới đất, cười nhạt: “Nói ra mấy lời như vậy, ông tưởng IQ của tụi này chỉ bằng cái đế giày chắc?”
Mọi người: “…”
Đám đông lặng thinh, dù nơi đây đông người nhưng lại im lặng một cách lạ thường.
Nếu chuyện này xảy ra với người khác, hiện trường chắc chắn đã ồn ào loạn lên. Nhưng với Cố Vân Tịch, lại yên ắng đến mức đáng sợ.
Dù lời bác sĩ rõ ràng như thế, nhưng chính cô không hề lên tiếng thanh minh, vậy mà đừng nói thiếu gia Lục gia, ngay cả mấy người anh em cũng chẳng ai tin.
Không phải vì cố tình diễn kịch, mà là phản ứng đầu tiên của họ, là KHÔNG TIN.
Mọi ánh mắt bất giác nhìn về cô gái đang nằm bất động trên giường bệnh, người đầy máu nhưng lại được Lục Hạo Đình ôm vào lòng. Lúc này trong lòng ai nấy đều ghen tị, mà không thể chối bỏ.
Cố Vân Tịch dường như chính là người con gái đặc biệt như thế. Dù vận xui đeo bám, vẫn khiến người khác phải ngưỡng mộ!
Không khí bỗng trở nên căng cứng. Thái độ kiên quyết của Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì, cộng thêm việc Lục Hạo Đình không rời Cố Vân Tịch nửa bước khiến ai cũng không biết nói gì. Đám phóng viên chuyên hóng hớt cũng ngơ ngác.
Đúng lúc này, từ giữa đám đông vang lên tiếng xôn xao. Có hai người phụ nữ tiến đến. Nhìn kỹ, một người là Cố Băng Nhan – mẹ ruột của Cố Vân Tịch, người còn lại thì không ai quen.
Nhưng người đó rất đẹp! Rất quyến rũ! Bảo dưỡng tốt, khí chất băng lãnh như thần tiên, rõ ràng là kiểu mỹ nhân cao cao tại thượng, người thường không dám lại gần.
Vì có Cố Băng Nhan đi cùng, đám đông vô thức nhường đường, tưởng người đẹp kia là mẹ của Cố Vân Tịch.
Tiến tới gần, Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì khi nhìn thấy người phụ nữ kia, lập tức sững người!
Cố Băng Nhan thì vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng: “Vân Tịch… Vân Tịch con sao rồi? Bác sĩ đâu? Bác sĩ đâu rồi? Con gái tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì, rồi lại nhìn Cố Băng Nhan, đành cắn răng lặp lại “kết quả” vừa rồi.
Cố Băng Nhan chết lặng một lúc, rồi toàn thân run lên vì giận: “Ông… ông nói thật à?”
“Th… thật mà!”
Cố Băng Nhan quay phắt sang, ánh mắt nhìn Cố Vân Tịch đầy giận dữ, thất vọng và phẫn nộ!
“Cố Vân Tịch! Con từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, mẹ còn tưởng con đơn thuần, lương thiện, tâm hồn thuần khiết. Mẹ nghĩ con thật lòng yêu Lục Hạo Đình, ai ngờ? Đây là cái kết con mang đến cho mẹ sao?”
“Con ranh thối! Trước mặt mẹ thì ra vẻ thanh cao, kết quả đời tư lại bẩn thỉu như thế? Con còn mặt mũi nào mà diễn hả? Làm ra chuyện dơ bẩn như thế mà con cũng dám làm à?”