Chính vì thế, suốt bao năm qua, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, Lạc Vũ Vi vẫn cố gắng sống tốt, không để mình gục ngã.
Sống dưới mắt Diêu Văn Tích, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, luôn nhẫn nhịn. Dù bị bà ta sắp xếp cho cô làm người chăm sóc Tần Mạc, thậm chí trở thành vị hôn thê của anh, nhưng Tần Mạc lại luôn đối xử rất tốt với cô.
Hai người lớn lên cùng nhau, ít nhiều cũng có chút tình cảm như chị em. Việc cô chăm sóc anh, đối với cô cũng là điều đương nhiên. Tần Mạc cũng rất tốt với cô, nên dù cô không thích Diêu Văn Tích, nhưng cũng chưa từng thực sự căm hận.
Suy cho cùng, nếu không có Diêu Văn Tích, cô đã không thể lớn lên trong điều kiện tốt như vậy. Tài sản của Lạc gia bị bà ta lấy đi cũng đành chấp nhận. Năm đó cô còn quá nhỏ, nếu không nhờ bà ta, cô vốn chẳng thể giữ được gì.
Khi rời khỏi Diêu gia, Tần Mạc còn đưa cho cô một khoản tiền, trả lại một số đồ sưu tầm của ba mẹ cô. Với cô, như thế đã là quá đủ.
Cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, để ba mẹ được yên lòng nơi suối vàng.
Diêu Văn Tích nghiêm mặt, giọng đầy trách móc: “Cô tàn nhẫn đến vậy sao? Trước mặt chồng mình mà dám đối xử với mẹ nuôi như thế à? Dù sao tôi cũng là người đã nuôi cô lớn. Ơn nuôi còn lớn hơn cả ơn sinh. Không có tôi, giờ cô không biết đã chết đói xó xỉnh nào rồi!”
“Lạc Vũ Vi, là tôi đã cho cô một mái nhà, cho cô cuộc sống đầy đủ, không phải lo ăn lo mặc, lại được học hành trong môi trường tốt nhất. Không có tôi, cô nghĩ mình có thể có ngày hôm nay à? Có khi sống còn không nổi!”
Liếc nhìn Lưu Tinh Trì đứng cạnh, Diêu Văn Tích lại tiếp tục nói: “Giờ thì hay rồi, cánh đã cứng, gả được vào nhà giàu, có người chống lưng rồi, liền quay lưng với tôi, người nuôi cô khôn lớn à? Cô nghĩ vô ơn như vậy mà không bị báo ứng sao?”
Lạc Vũ Vi lại bật cười, ánh mắt bình thản mà sâu cay: “Vậy là bà lấy lý do đó để kiểm soát tôi à? Cũng như với Tần Mạc, vì là con ruột của bà, nên cậu ấy phải nghe lời răm rắp à? Bà nói gì là phải làm nấy f?”
Cô lắc đầu, nở nụ cười mỉa mai: “Diêu Văn Tích, bà không có tư cách nói về chữ ‘ơn’. Thứ bà muốn không phải là tôi báo ơn, mà là muốn kiểm soát, muốn tôi làm theo mọi mong muốn của bà.”
“Bà chỉ nhớ rằng mình nuôi tôi lớn, nhưng lại quên rằng từ nhỏ tôi đã luôn ngoan ngoãn, không gây phiền phức gì. Khi bà bận công việc, tôi chưa từng vòi vĩnh như những đứa con gái bình thường. Tôi chỉ đơn giản sống trong Tần gia, được người giúp việc chăm sóc, chỉ là tồn tại mà thôi.”
“Khi còn nhỏ Tần Mạc thường xuyên ốm đau, người bên cạnh chăm sóc cậu ấy ngày đêm là tôi. Còn bà thì sao? Nghĩ rằng chỉ cần ghé thăm bệnh viện vài lần là coi như đã làm tròn bổn phận à? Thuê thêm vài người giúp việc là đủ à? Bà quên mất suốt những năm đó mình đã làm gì rồi sao?”
“Bà luôn chỉ biết đến sự nghiệp, hầu như chẳng ở bên Tần Mạc bao lâu. Bà bắt tôi làm vị hôn thê của cậu ấy, tôi làm. Sau khi Tần Mạc khỏi bệnh, bà lại thấy tôi không xứng với cậu ấy, tôi cũng không oán trách mà rút lui. Tôi luôn nghe lời, luôn im lặng.”
“Nhưng khi tôi rút lui, bà lại muốn dùng tôi để gả cho nhà khác vì thấy tiếc công nuôi tôi lớn. Chỉ vì một lần tôi không nghe lời, bà đã cho rằng tôi phản rồi đúng không?”
Diêu Văn Tích cứng họng, mặt mày căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng biết đáp lại thế nào.
Bà ta tự hỏi: Mình sai ở đâu chứ?
Không có bà ta, Lạc Vũ Vi liệu có sống đến ngày hôm nay?
Lạc Vũ Vi nhếch môi cười khẽ: “Bà nói đúng, bà đã nuôi tôi lớn. Nhưng bà cũng từng muốn hủy hoại tôi. Lúc tôi muốn rời khỏi Diêu gia, bà không cho phép, vì muốn dùng tôi làm công cụ liên hôn. Là Tần Mạc đã nhất quyết thả tôi đi.”