Diêu Văn Tích vốn đã muốn đến Đế Đô, nên khi Tần Mạc nói muốn ở lại, bà ta chẳng có lý do gì để ngăn cản. Huống chi bà ta biết Tần Mạc có quan hệ khá tốt với Cố Vân Tịch, việc Tần Mạc ở lại Đế Đô thực ra càng có lợi cho Tần gia.
Từ nhỏ Tần Mạc đã là đứa trẻ ngoan, lại thông minh lanh lợi, dù từng bị bệnh nặng cũng chưa từng khiến người ta phải lo lắng về việc học hành.
Vì vậy, suốt hai năm qua, Diêu Văn Tích chưa từng can thiệp vào chuyện học hành của anh ta.
Bà ta cứ nghĩ rằng con mình là người có chí tiến thủ, có lẽ đang chuẩn bị thi cao học. Trước đây bà ta cũng không quan tâm nhiều đến đời sống riêng tư của con trai, nào ngờ hôm nay lại vô tình bắt gặp anh dẫn theo một cô gái, hơn nữa nhìn hai người còn rất thân thiết!
Vẻ mặt Diêu Văn Tịch lập tức cau lại.
Cô gái kia là ai?
Nhìn thân mật thế kia, chẳng lẽ là bạn gái?
Tên nhóc này thật không hiểu chuyện!
Tần Mạc là con trai trưởng của Tần gia, tương lai sẽ kế thừa cả gia tộc. Hiện giờ Tần gia đang trong giai đoạn bước vào Đế Đô, là thời điểm quan trọng nhất. Vợ tương lai của Tần Mạc đáng lẽ phải là người có thể hỗ trợ cho sự nghiệp của anh ta, sao lại có thể tùy tiện quen một cô gái được?
Nhìn nụ cười rạng rỡ kia, là biết ngay kiểu con gái không xuất thân danh môn!
Diêu Văn Tích càng nghĩ càng khó chịu, càng nhìn Lý Tâm Đồng lại càng không vừa mắt.
Bà ta vốn đã không chịu được chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Mà con gái thời nay thì chẳng biết giữ kẽ gì cả, thực dụng, tham vọng, cứ thấy trai nhà giàu là nhào tới, suốt ngày mơ làm "phượng hoàng đậu cành cao".
Tần Mạc vừa có ngoại hình lại là con trai của chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Nam: loại đàn ông như thế, làm gì thiếu con gái bám theo?
Diêu Văn Tích ở một mình mà nghĩ ngợi đủ điều, càng nghĩ càng cho rằng Lý Tâm Đồng chính là loại con gái có dã tâm trèo cao.
Mãi đến khi nhóm Tần Mạc ăn uống xong rời đi, Diêu Văn Tích vẫn không xuất hiện. Nhưng từ giây phút đó, bà ta đã để tâm đến Lý Tâm Đồng rồi.
Khi Tần Mạc và Lý Tâm Đồng rời khỏi nhà hàng, Diêu Văn Tích lập tức lặng lẽ bám theo. Bà ta tận mắt thấy Lý Tâm Đồng bước lên xe của Tần Mạc, hai người cùng rời đi.
Diêu Văn Tích nhanh chóng lái xe theo sau. Quả nhiên, bà ta thấy Tần Mạc đưa Lý Tâm Đồng về căn hộ của anh ta.
Đây là căn nhà mà Tần Mạc tự mua sau khi khởi nghiệp ở Đế Đô. Diêu Văn Tích chưa từng đến đây, nhưng đã nghe con trai nhắc đến một lần, nên bà ta biết nơi này.
Vị trí căn hộ nằm gần trung tâm thành phố, giá trị rất cao. Đặc biệt ở Đế Đô – nơi “tấc đất tấc vàng” – thì có được một căn hộ dạng duplex ở đây là điều không dễ. Một người trẻ như Tần Mạc mà sở hữu được chỗ này, rõ ràng gia đình hậu thuẫn rất mạnh.
Diêu Văn Tích không vào theo, mà ngồi trong xe quan sát, muốn xem hai người kia rốt cuộc đang làm gì.
Nhưng sau khi Lý Tâm Đồng và Tần Mạc vào nhà, suốt một thời gian dài cũng không thấy ai bước ra. Đợi càng lâu, sắc mặt Diêu Văn Tích càng tối sầm lại. Đến tận tám giờ tối, Lý Tâm Đồng vẫn chưa xuất hiện.
Lúc này, Diêu Văn Tích đã giận đến mức chỉ muốn xông vào, lôi cô gái “mặt dày vô liêm sỉ” kia ra ngoài, quẳng đi thật xa. Thậm chí bà ta còn tưởng tượng ra viễn cảnh một ngày nào đó, cô gái này ôm bụng bầu đến Tần gia làm ầm lên, thế thì con trai bà ta còn lấy được thiên kim nhà gia thế nào nữa?
Bà ta ngẩng đầu nhìn lên căn hộ một lúc lâu, cuối cùng vẫn cố nén cơn giận. Tần Mạc đang ở trong đó, không thể manh động lúc này, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.
Diêu Văn Tích ngồi trong xe tính toán cách đối phó. Sau khi nghĩ ra một kế sách, bà ta mới chịu rời đi.
…
Còn trong căn hộ trên lầu…
Lúc này, trong phòng của Tần Mạc, Lý Tâm Đồng đang cầm bút, nhăn nhó nhìn vào cuốn sách trước mặt: “Trời ơi, khó quá đi! Cái này em đọc không hiểu gì hết!”
Tần Mạc đang ôm laptop xử lý công việc bên cạnh, nghe vậy liền đi lại, cúi xuống nhìn rồi nhận xét: “Cũng không khó lắm đâu, để anh giảng cho em nhé?”
Lý Tâm Đồng: “……”