Khuôn mặt của Cố Băng Nhan thay đổi hoàn toàn, biểu lộ đầy đủ sự thất vọng và tuyệt vọng của một người mẹ đối với con gái. Bà ta gào lên rồi lao tới, giơ tay định tát Cố Vân Tịch, nhưng bị Lục Hạo Đình chặn lại, còn tay kia vừa nắm tóc của Cố Vân Tịch, chưa kịp giật thì đã bị Hạo Đình vặn ngược tay lại "rắc!" một tiếng.
“Á…”
Lần này, Cố Băng Nhan thật sự không đề phòng. Đây là chiêu cuối cùng của bà ta dành cho Cố Vân Tịch, là đòn chí mạng!
Bác sĩ đưa ra kết luận như vậy, Cố Vân Tịch sẽ không bao giờ có thể lật mình, danh dự tan nát, bị mọi người vứt bỏ, trở thành chuột chạy qua đường ai cũng đòi đánh.
Lần này bà ta tính toán vô cùng hoàn hảo, phấn khích đến mất ngủ mấy ngày trời, cuối cùng cũng chờ đến lúc độc phát, sớm đã không thể chờ đợi hơn nữa.
Nhưng do quá phấn khích, quá cố chấp, chỉ nghĩ đến việc đánh Cố Vân Tịch thật đã tay, để xả hết căm tức trong lòng, nên mới để lộ sơ hở, bị Lục Hạo Đình bắt lấy cổ tay, bẻ ngược một cái, "rắc", tay gãy luôn.
Ánh mắt Lục Hạo Đình nhìn bà ta đầy sát khí, đôi mắt đỏ ngầu, sau khi bẻ gãy tay bà ta, anh tung một cú đá thật mạnh vào bụng Cố Băng Nhan, đá bà ta bay thẳng ra xa.
“Á…”
Xung quanh vang lên tiếng hét kinh hoàng. Cơ thể Cố Băng Nhan như con diều đứt dây bay từ giường bệnh của Cố Vân Tịch tới chỗ đám đông, mọi người hoảng sợ lùi lại tránh né.
Bốp!
Cố Băng Nhan đập mạnh vào tường, rơi xuống đúng chỗ thùng rác, khiến rác văng tung toé, bà ta nằm trên đống rác, vừa sốc vừa nhục, run rẩy, mở to mắt nhìn Lục Hạo Đình.
Cả đời này bà ta từng bị đánh như thế, ngoài Đường Vệ Quốc, chỉ có Lục Hạo Đình là người thứ hai dám làm vậy!
Không chỉ Cố Băng Nhan, đám người vây xem cũng há hốc miệng không nói nên lời. Cả hiện trường hóa đá, người thì trốn, người thì sững sờ, có người còn khụy xuống trong tư thế nửa ngồi, ngơ ngác nhìn Cố Băng Nhan thảm hại dưới đất.
Mọi ánh mắt ngơ ngác chuyển sang nhìn Lục Hạo Đình...
WTF?! Đánh cả mẹ vợ?!
Lại còn đánh mạnh như vậy?!
Gãy tay, đá bay?!
Họ đang nằm mơ sao? Cảnh tượng này là thật à?
Không trách họ ngơ ngác. Mọi chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn vượt khỏi nhận thức thường tình. Thế giới này thành truyện huyền huyễn rồi sao?
Rõ ràng là Cố Vân Tịch bị tố phản bội, tiếp theo lẽ ra phải là màn "thiếu gia nhà giàu bị lừa, tiểu tam thân bại danh liệt quỳ gối cầu xin tha thứ" cơ mà?
Ai có thể nói cho họ biết, chuyện này là cái quái gì vậy?
Bên cạnh, người phụ nữ trung niên (đẹp, khí chất lạnh lùng như tiên nữ) ngơ ngác một lúc mới kịp phản ứng, tức giận nói: “Lục Hạo Đình, cậu phát điên cái gì vậy?!”
Lục Hạo Đình chỉ liếc bà ta một cái rồi quay đầu đi.
Lúc này, Cố Vân Tịch trong lòng anh cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Băng Nhan đang nằm dưới đất.
Cô biết, Cố Băng Nhan vì quá đắc ý nên mới chủ quan. Người đàn bà này không yếu, nếu không bị bất ngờ, chắc chắn không đến nỗi bị thương nặng thế này, giờ đến bò còn không bò dậy nổi.
Cố Vân Tịch nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Hạo Đình, từ từ… bước xuống giường!
Trên người cô vẫn là chiếc váy cưới cao cấp trắng tinh, nhiều lớp voan mỏng chồng lên nhau, như chiếc váy công chúa xinh đẹp, mặc lên người cô càng tôn dáng, đầy khí chất.
Nhưng lúc này, chiếc váy ấy đã nhuốm máu đỏ!
Cô đặt chân xuống đất, bụng vẫn còn đau, một tay ôm bụng, nhưng vẫn từng bước tiến về phía Cố Băng Nhan.
Cô nhìn người phụ nữ dưới đất, ánh mắt căm thù, không cam tâm. Đột nhiên, Cố Vân Tịch cười, nụ cười lạnh lùng, đắc thắng - nụ cười của kẻ chiến thắng.
“Bà... rất ghen tị với tôi, đúng không?”
“Thấy không? Đây là những người bên cạnh tôi, dù là bạn bè hay người yêu, họ đều tin tưởng tôi như thế. Bà có ghen không? Có tức không? Đây là chiêu cuối cùng của bà rồi đúng không?”
“Ha ha ha ha thật đáng tiếc, bà lại thất bại rồi ha ha ha ha!”
Tiếng cười của Cố Vân Tịch khiến Cố Băng Nhan gần như phát điên, gào lên: “CÂM MỒM! CÂM MỒM! KHÔNG ĐƯỢC CƯỜI… CÂM MỒM!!”
Cố Vân Tịch nhìn bà ta, nụ cười rực rỡ mà kiêu hãnh: “Sao tôi lại câm mồm được? Tôi sẽ luôn cười như vậy, Cố Băng Nhan, tôi sẽ để bà sống thật lâu, để cả đời sau này bà phải nhìn thấy tôi và ba mẹ tôi, tôi và Lục Hạo Đình, sống hạnh phúc, bạc đầu bên nhau, con cháu đầy đàn! Ha ha ha ha…”
Mặt Cố Băng Nhan tím bầm vì giận: “Không... cô không có cơ hội đâu, đời này cô không còn cơ hội nữa!”
Cố Vân Tịch cười lạnh: “Là vì chất độc trong người tôi à?”
Cố Băng Nhan sững người!
Nụ cười của Cố Vân Tịch chứa đầy giễu cợt: “Tôi cũng mới biết gần đây thôi, thì ra chất độc đó đã có trong người tôi từ khi sinh ra… Ông ngoại tôi mấy năm nay, thật đúng là... dụng tâm lương khổ*!”
*Dụng tâm lương khổ: Tốn nhiều tâm huyết, suy nghĩ rất kỹ lưỡng, vất vả trăn trở vì lợi ích của người khác.
Cố Băng Nhan chết lặng: “Cô… cô nói gì? Sao cô biết được?”