Đây là lần đầu tiên trong đời Diêu Văn Tích bị đè ép khốc liệt đến mức này. Bà ta gần như hoàn toàn không tin nổi!
“Không thể nào! Ai lại to gan đến mức dám công khai đối đầu với tôi như vậy chứ?!”
Nói xong, bà ta lập tức gọi điện liên tục cho những đối tác từng hợp tác trước đây, đích thân kiểm tra từng người một.
Kết quả thì sao? Người thì nói đang họp không tiện nghe máy, người thì bảo đang đi công tác, còn ở trên máy bay. Có người thì vòng vo loanh quanh, lấy lý do thiếu vốn, tạm thời không thể đầu tư được.
Toàn những lý do có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng Diêu Văn Tích dù có ngu cũng hiểu, bọn họ đang cố tình tránh né bà ta!
“Đáng ghét!”
Bà ta giận dữ, ném điện thoại trong tay xuống đất.
“Đám khốn khiếp này, đúng là bắt nạt người quá đáng!”
Trợ lý đứng bên cạnh mồ hôi vã như tắm, cẩn trọng nói: “Phu nhân, bây giờ không phải lúc nổi giận. Cứ thế này tiếp tục, công ty chúng ta sẽ lỗ rất nặng. Nếu không sớm giải quyết, dòng tiền sẽ cạn kiệt. Bà nên nghĩ xem gần đây đã đắc tội ai rồi? Như vậy mới có hướng mà xử lý.”
Ở Đế Đô là như thế. Đôi khi, không sợ đắc tội ai, chỉ sợ là đắc tội rồi mà bản thân còn không hề hay biết.
Thực ra lần này, trong lòng trợ lý cũng không quá hoảng loạn. Dù đối phương ra tay rất trắng trợn, thái độ cũng kiêu ngạo thật nhưng ít ra, họ cũng cho thấy rõ mình là ai.
Biết được ai là người ra tay thì ít nhất vẫn còn cách để giải quyết.
Ở Đế Đô, các mối quan hệ giữa các gia tộc quyền lực đan xen như mạng nhện. Nếu thực sự có kẻ thù lớn, họ sẽ không bao giờ ra mặt công khai như vậy. Họ sẽ âm thầm hạ thủ, khiến bà ta không kịp trở tay.
Chính những thế lực ra tay trong bóng tối mới là đáng sợ nhất.
Nhưng tình hình hiện tại của Diêu Văn Tích, ít ra vẫn còn có hướng để điều tra.
Chưa từng có ai khiến cô ta thảm hại thế này, lần này đúng là không biết giấu mặt vào đâu!
Trong lòng Diêu Văn Tích tràn ngập lửa giận, hoàn toàn không thể giữ nổi bình tĩnh.
“Tôi có thể đắc tội với ai chứ? Tôi là phu nhân của Tần gia! Tôi có cần phải đi đắc tội ai vì mấy cái vụ làm ăn lặt vặt này sao?”
Trợ lý cúi đầu không dám lên tiếng.
Diêu Văn Tích nổi giận một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra được là mình đã đắc tội ai. Ai mà có bản lĩnh lớn đến mức chỉ vài cú điện thoại đã khiến bà ta rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy?
Bà ta bèn quát trợ lý: “Anh ở Đế Đô lâu như vậy, anh nói xem là ai làm? Phong cách của ai?”
Trợ lý khựng lại, nhìn Diêu Văn Tích một cái rồi vẫn không dám nói.
“Nói đi!” Diêu Văn Tích hét lớn.
Trợ lý run rẩy lên tiếng: “Dám làm kiểu trắng trợn thế này, lại còn nhắm thẳng vào bà, thì chắc chắn là người không sợ Tần gia. Vì một chuyện nhỏ như vậy mà dám ra tay, người đó chắc chắn cũng không thiếu tiền.”
“Người đó với bà chắc cũng không có thù oán sâu sắc gì. Nếu thực sự có thù lớn, thì với thân phận của bà, họ sẽ không làm ầm ĩ như thế này đâu. Họ sẽ ra tay trong âm thầm và giết người không để lại dấu vết.”
“Vậy nên, phu nhân, bà hãy nghĩ kỹ xem gần đây đã tiếp xúc với ai? Người đó chắc chắn là người có quan hệ rộng, năng lực mạnh, địa vị cao, lại không coi Tần gia ra gì, nhưng cũng chẳng đến mức thù hằn sâu sắc.”
Thực ra, những người dám ngông cuồng ở Đế Đô, cũng chỉ có vài kẻ.
Nhưng đó là chuyện của ngày xưa.
Trước kia, những kẻ tỏ ra kiêu căng lại thường không phải là thành viên của những đại gia tộc thật sự. Còn những gia tộc quyền thế thực sự, hành sự lại vô cùng kín đáo và khôn ngoan.
Ngay cả Tịch gia vốn nổi tiếng là kiêu ngạo, trên mặt vẫn luôn giữ vẻ hòa nhã, không bao giờ làm lộ sự hung hăng.
Thế nhưng, từ sau cuộc "thay máu" của giới hào môn Đế Đô hai năm trước, mọi thứ đã thay đổi một chút.
Dù các gia tộc lớn vẫn giữ vẻ khiêm tốn, nhưng cũng đã bắt đầu xuất hiện một vài nhân vật không cần quan tâm đến chuyện giữ hình tượng, mà vẫn khiến cả thành phố phải dõi theo từng hành động.
Một là Lục gia.
Người còn lại, chính là Đường gia.
Đặc biệt là Đường gia, tác phong xử lý mọi việc luôn nổi tiếng tàn nhẫn và quyết đoán.