Mục lục
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con… con nói thật chứ?” Tần Mạc hứng thú với quyền lực của Tần gia, muốn tranh giành vị trí thừa kế, đó chính là điều bà ta mong mỏi nhất từ lâu.

“Con thật sự có chắc sẽ đánh bại được Tần Hiên sao? Có thể khiến ba con nghe lời con sao?”

Thấy cuối cùng mẹ mình cũng bình tĩnh lại vì những lời mình nói, trong lòng Tần Mạc cảm thấy châm biếm còn nhiều hơn cả sự an ủi.

Anh khẽ cười: “Đương nhiên. Con cũng là con ruột của ba, lại là đích tử danh chính ngôn thuận. Ngoại tổ của con là gia tộc số một Giang Châu. Ba muốn gây dựng danh tiếng ở Đế Đô, muốn Tần gia đứng vững ở đây, thì trong hai người, con mới là người xứng đáng nhất.”

“Con là bạn học của Vân Tịch, cũng là bạn học của Diệp Cẩn. Giờ Tâm Đồng lại là bạn gái con. Con gái Lý gia bị mẹ đánh ra nông nỗi đó mà Lý gia vẫn chưa cắt đứt với con, chỉ để phu nhân Lý gia đi tìm mẹ xả giận. Mẹ nghĩ thử xem, địa vị của con quan trọng đến mức nào rồi?”

Diêu Văn Tích cứng người.

Tần Mạc nói tiếp: “Lý gia ở Đế Đô bao năm, danh tiếng lẫy lừng. Con gái cưng của họ bị mẹ đánh như thế, nếu đổi lại là người khác, họ đã trở mặt với Tần gia từ lâu rồi. Nhưng lần này họ chỉ âm thầm xử lý mẹ, là vì nể mặt con đấy.”

“Mẹ thật sự nghĩ con bỏ lại quyền thế của Tần gia, rời Giang Châu đến Đế Đô, là vì con không quan tâm đến gia sản Tần gia sao?”

“Chính mẹ và ba đã sống bên nhau bao năm, vậy mà còn không hiểu ba bằng con. Mẹ nghĩ xem, ba là người sĩ diện, luôn muốn vươn lên. Nếu con có thể tạo dựng được sự nghiệp ở Đế Đô, mở đường cho tương lai của ông ấy, mẹ nghĩ ba sẽ giao tất cả cho cái thằng con hoang Tần Hiên chỉ biết dựa hơi hút máu ông ấy à?”

Diêu Văn Tích im bặt.

Bà ta nghĩ lại, đúng là Tần Mạc nói không sai.

Càng nghĩ, càng thấy có lý. Bà ta lập tức mừng rỡ: “Con nói đúng! Con trai à, thì ra con đã nghĩ thông rồi! Sao con không nói với mẹ sớm chứ? Bao năm nay mẹ lo lắng cho con biết bao, nhìn con dửng dưng với tất cả, mẹ làm sao cam tâm để toàn bộ tài sản Tần gia rơi vào tay đứa con riêng Tần Hiên kia?”

Ánh mắt Tần Mạc vụt qua một tia thê lương, nhưng anh che giấu rất khéo.

“Bây giờ mẹ biết cũng chưa muộn. Với lại, ba là người đa nghi, con thể hiện mình vô dục vô cầu như vậy, đến cả mẹ còn bị con qua mặt thì chắc chắn ba cũng không phát hiện ra dã tâm của con. Sau này nếu con có thể giúp ích cho Tần gia, ba sẽ không lo con tranh quyền nữa.”

“Một đứa con trai không đe dọa gì đến vị trí của ông ấy, lại còn hữu ích. Mẹ nghĩ xem, sao ông ấy lại không thích chứ?”

Diêu Văn Tích ngẩn ra, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Nhưng khuôn mặt còn đang băng bó, mấy chỗ sưng tấy đỏ ửng, khiến nụ cười ấy trông cực kỳ buồn cười, thậm chí có phần méo mó kinh dị.

“Đúng đúng đúng! Con nói đúng! Vẫn là con thông minh! Tiểu Mạc à, cuối cùng con cũng hiểu chuyện rồi!”

Sau khi dỗ Diêu Văn Tích xong, Tần Mạc rời khỏi phòng bệnh. Anh bước đi trong hành lang lạnh lẽo trắng toát của bệnh viện, lòng nặng trĩu một nỗi cô quạnh tê tái.

Không ngờ, cuối cùng lại phải dùng cách như vậy… để thuyết phục mẹ mình.

Nghĩ đến điều đó, anh chỉ thấy… thật nực cười!

Về đến căn hộ nhỏ của mình, Tần Mạc trầm ngâm rất lâu. Cuối cùng, anh gọi một cú điện thoại cho người anh họ ở tận Giang Châu, Diêu Vũ Thần.

“Anh họ, tất cả của Tần gia… Dù phải cướp, em cũng phải cướp về bằng được!”

Diêu Vũ Thần vừa kết thúc một cuộc họp, còn chưa kịp ngồi xuống trong văn phòng, đã thấy điện thoại của Tần Mạc gọi tới. Anh hơi sững người: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK