Lạc Vũ Vi cười nói: "Anh nói thật chứ? Sau khi sinh con, chuyện chăm con anh sẽ nghĩ cách giải quyết, sẽ không ảnh hưởng đến việc học và công việc của em sao?"
Lưu Tinh Trì lập tức cam đoan: "Hoàn toàn là thật đấy, anh đảm bảo, tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến em đâu. Khi em bé còn nhỏ thì chắc chắn sẽ bận một chút, nhưng mà như vậy thì sao?"
"Con nhà ai sinh ra mà không bận chứ? Công việc thì không bao giờ làm hết, cuộc sống thì vẫn phải tiến về phía trước, con cái là một phần trong cuộc sống của chúng ta, chẳng lẽ vì chăm con vất vả mà không sinh con à?"
"Đến lúc đó, nhìn người ta có con gọi ba gọi mẹ ríu rít theo sau, trong lòng mình lại thấy hụt hẫng thì sao?"
Lạc Vũ Vi cười: "Đương nhiên rồi, nếu anh đã nói vậy thì em cũng đồng ý sinh con sớm, vừa học vừa chuẩn bị thi nghiên cứu sinh."
Lưu Tinh Trì mừng đến phát điên, bế bổng Lạc Vũ Vi lên: "Đúng đúng đúng, đi đi đi, chúng ta đi sinh con luôn bây giờ!"
Nói xong liền bế cô vào phòng ngủ.
Lạc Vũ Vi hoảng hốt: "Ê ê ê, khoan đã, đang giữa trưa mà, anh định làm gì?"
Lưu Tinh Trì khựng lại một chút, lúc này mới phản ứng được: đúng rồi, đang giữa trưa, ăn cơm xong còn phải làm việc nữa…
Hơn nữa…
Anh nhìn cô gái trong lòng, cô gái nhỏ này tuy đã dọn đến sống chung với anh, nhưng… anh chưa từng làm gì với cô cả.
Từ lúc hai người xác định mối quan hệ, lúc mới đến đế đô, cô còn chưa ở cùng anh. Sau này khi cả hai bàn chuyện kết hôn, cảm thấy thời điểm thích hợp rồi, cô mới chuyển đến sống chung.
Nhưng cho dù như vậy, hai người vẫn ngủ phòng riêng, anh chưa từng chạm vào cô.
Bây giờ…
Cô đã lên kế hoạch kết hôn và sinh con, rõ ràng là đã hoàn toàn chấp nhận anh, sẵn sàng đi cùng anh cả đời. Nếu thực sự muốn tiến thêm bước nữa… thì ít ra cũng phải đính hôn trước đã!
Lưu Tinh Trì từ từ đặt cô xuống, ôm nhẹ vào lòng, xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Xin lỗi, lúc nãy… anh nghe em nói sẵn sàng sinh con cho anh nên xúc động quá thôi, đừng sợ!"
"Yên tâm đi, phải… đính hôn trước đã rồi tính tiếp!"
Lạc Vũ Vi đúng là bị hù một phen, giờ dựa vào lòng anh lại cười hạnh phúc.
Người ta nói: "Gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái", quả nhiên sau khi nghe Lạc Vũ Vi nói những lời đó, mỗi ngày Lưu Tinh Trì làm việc đều cực kỳ hiệu quả, khí thế bừng bừng.
Diệp Phồn thấy vậy cũng thấy kỳ lạ: "Này Tiểu Ngũ, dạo này cậu ăn phải thuốc kích thích à?"
Lưu Tinh Trì cười tươi: "Đúng là có ăn thuốc kích thích đấy! Em đang vui, không nhịn được!"
Diệp Phồn nhướng mày: "Chuyện gì khiến cậu vui đến vậy? Đại ca đi rồi, tôi bận sắp chết, Diệp Cẩn thì thông minh đấy nhưng còn nhỏ, vẫn phải trông chừng kỹ, kiểu này bao giờ mới xong? Cậu lại còn tươi cười hớn hở?"
Lưu Tinh Trì cười có chút ngại ngùng:
"Tam ca, em… chắc sắp kết hôn rồi, có khi… sang năm em cũng được làm ba rồi!"
Diệp Phồn sững sờ, lập tức trợn mắt: "Em dâu có bầu rồi?"
Lưu Tinh Trì ôm trán: "Anh nói cái gì vậy? Em là quân tử chính hiệu, còn chưa đính hôn cơ mà! Làm sao em nỡ động vào người ta. Ý em là, Vũ Vi đã chấp nhận em rồi, còn đang lên kế hoạch cuộc sống sau hôn nhân, sẵn sàng sinh con cho em đấy!"
Diệp Phồn: “…”
Lưu Tinh Trì với Lạc Vũ Vi bên nhau cũng lâu rồi mà? Mà đến giờ vẫn chưa có gì?
"Cậu cũng kiềm chế giỏi đấy!"
Bạn gái xinh đẹp thế kia ở bên cạnh, sống chung mà chưa làm gì?
Nhưng nghĩ lại, mấy anh em bọn họ đều là người tình cảm sâu nặng, nếu đối xử với con gái một cách tùy tiện, thì đã không còn là anh em nữa rồi.
Diệp Phồn nói: "Đây là chuyện tốt, cô gái ấy chịu lên kế hoạch cho cuộc sống sau này, chứng tỏ thật lòng chấp nhận cậu rồi. Định bao giờ kết hôn? Đại ca chưa về, có phải đợi họ về rồi mới làm lễ cưới không? Không thì thiếu họ, đám cưới chẳng vui."
Nhắc đến đây, Lưu Tinh Trì có chút phiền muộn: "Tam ca, có chuyện này… em vẫn chưa dám nói ra…"
"Gì vậy?"
"Anh thấy… đại ca nhà mình ấy, dẫn vợ đi rồi, liệu có dễ về thế không?"
Diệp Phồn sững người: "Ý cậu là gì?"
Lưu Tinh Trì nhìn anh: "Thái tử Gia Cát từng nói rồi mà, Vân Tịch là công chúa duy nhất của hoàng tộc Gia Cát suốt cả trăm năm, được cả hoàng tộc cưng như trứng. Hơn nữa, ba mẹ Vân Tịch rất yêu thương cô ấy, chẳng qua mẹ cô ấy chưa hồi phục nên không dốc toàn lực đi tìm con thôi."
"Ba cô ấy vì chăm mẹ mà giao hết quốc sự cho con cả. Anh nói xem, Vân Tịch được cưng chiều như vậy, về rồi, người ta có dễ gì thả cô ấy về lại đế đô không?"
Diệp Phồn không nói gì.
Lưu Tinh Trì tiếp tục:
"Hơn nữa, giờ đại ca đã kết hôn với Vân Tịch rồi. Chuyện ở đế đô gần như đã giải quyết xong, địa vị Lục gia vững như bàn thạch, hai người họ giờ chẳng còn lo gì nữa, yên tâm đi hưởng tuần trăng mật, sinh con… là chuyện đương nhiên, đúng không?"
Diệp Phồn: “…”
"Nếu Vân Tịch mang thai, em đoán hoàng tộc Gia Cát càng không cho cô ấy quay lại, ít nhất cũng đợi sinh xong đã. Nhưng em bé mới sinh ra, người ta có dễ gì buông tay?"
"Nhỡ sinh thêm đứa nữa… anh bảo đại ca có khi nào ở luôn bên đó, sống cuộc sống an nhàn với vợ con không?"
Diệp Phồn: “…”
Anh bắt đầu thấy sợ, nhưng lại không muốn tin.
"Không… không thể đâu?"
"Đại ca là người thừa kế Lục gia, địa vị của Lục gia ở đế đô hiện nay là do anh ấy phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được, nếu anh ấy đi quá lâu thì Lục gia sẽ thế nào? Thực lực chắc chắn giảm sút chứ?"
Lưu Tinh Trì cười khẽ: "So với hoàng tộc Gia Cát, Lục gia tính là gì? Chỉ cần làm Vân Tịch vui, để cô công chúa nhỏ ở lại hoàng tộc lâu một chút, biết đâu Gia Cát nổi hứng vung tay ban cho đại ca vinh hoa phú quý vô số, lúc đó có cần gì trở lại tranh giành vất vả nữa? Muốn gì, hoàng tộc cũng có thể cho mà."
Diệp Phồn: “…”
Anh muốn khóc rồi, cảm thấy bị đại ca lừa thê thảm!
Lúc đi, đại ca còn hứa với anh ta sẽ về sớm, còn bảo sản nghiệp Lục gia lớn thế, phải sớm quay về nắm giữ. Nói gì mà Vân Tịch quen sống ở đế đô, không ở lại bên đó lâu được. Còn nói ông bà nội đã lớn tuổi, không rời được cháu đích tôn như anh ấy…
Bảo thằng em là anh ta trông giúp một thời gian, rồi anh ấy sẽ về tiếp quản để anh ta tranh thủ cưới Đường Cẩm…
Lưu Tinh Trì thở dài: "Hầy… em thấy, cả Đường đại ca lẫn Lục đại ca đều không đáng tin. Chỉ có chị dâu là tốt bụng, ít ra lúc đi còn nhớ tìm cho anh một người trợ lý, đưa Diệp Cẩn tới giúp."
"Về sau ấy à, ôm chặt đùi chị dâu mà sống! Hai ông anh kia có chỗ dựa rồi, chẳng thèm đoái hoài đến tụi mình nữa đâu!"