Đường Dục khẽ cười: “Cô ấy không giỏi chăm sóc bản thân đâu. Hồi trước khi anh quen cô ấy, cô ấy chỉ biết cách tự làm cho mình no bụng. Ngày nào cũng mơ mộng muốn làm ‘hiền thê lương mẫu’.”
Cố Vân Tịch: “…”
Đường Phong hào hứng tiếp lời: “Con mà lớn lên được tới giờ đúng là kỳ tích!”
“Không đúng, tay nghề nấu nướng của con còn giỏi hơn mẹ đó! Trước kia lúc mẹ con mình chạy trốn bên ngoài, phần lớn thời gian đều là con nấu, mẹ chỉ phụ trách ăn thôi.”
Cố Hy Nhiễm lập tức rưng rưng muốn khóc: “Ai nói thế! Mẹ… mẹ rõ ràng làm được nhiều việc mà! Mấy con cá, gà rừng, thú rừng các kiểu… đều là mẹ bắt về đó!”
Đường Phong gật gù: “Ừ, mẹ giỏi nhất mấy cái đó.”
Đường Dục vừa cười vừa xắn tay áo: “Thôi để anh làm đi! Em muốn ăn gì?”
Cố Hy Nhiễm nhìn anh xắn tay áo lên, bàn tay thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng, đẹp mê hồn!
Cô lập tức bị mê hoặc, ánh mắt dính chặt lấy tay anh: “Thịt!”
Đường Dục: “…”
Mọi người: “…”
Đường Dục nhìn cô gái xinh đẹp, tinh tế trước mặt, cô nhóc này bao nhiêu năm trôi qua rồi, mà sở thích vẫn y chang?
Đường Phong lại góp lời: “Ba ơi, hồi trước con với mẹ nghèo lắm! Không đủ ăn, hay bị đói, có thịt là mơ ước cả đời đó!”
Nó đang cố gắng giúp mẹ “gỡ gạc” lại chút thể diện, đồng thời khơi dậy lòng thương cảm của ba.
Ai ngờ, Cố Hy Nhiễm chẳng những không cảm kích mà còn nói: “Con biết gì! Hồi con còn chưa ra đời, lúc mẹ với ba con còn bên nhau, mẹ đã mê thịt rồi, ngày nào cũng ăn mà vẫn chưa đủ!”
Đường Phong: “…”
Nhìn Đường Dục rửa sạch nguyên liệu, thái rau chuẩn bị món ăn đâu ra đấy, Cố Vân Tịch tò mò hỏi: “Anh rể biết nấu ăn à? Tay nghề thế nào?”
Đường Dục từng giữ vị trí rất cao. Dù xuất thân không hào môn như Lục Hạo Đình hay Diệp Phồn, nhưng năng lực thì khỏi phải bàn!
Ngay cả những người xuất thân cao quý như Lục Hạo Đình, Diệp Phồn đều kính trọng gọi anh là “đại ca”, đủ để thấy Đường Dục là người thế nào.
Một người đàn ông như vậy mà biết nấu ăn thì đúng là hiếm thấy.
(Lục Hạo Đình cũng biết nấu, mà tay nghề cũng không tồi.)
Còn chưa kịp để Đường Dục trả lời, Cố Hy Nhiễm đã hào hứng nói luôn: “Anh ấy biết nấu chứ! Mà còn nấu ngon cực luôn! Hồi đó chị suýt nữa vì muốn ăn cơm anh ấy nấu mà chịu không nổi phải ‘lấy thân báo đáp’, ai ngờ lại dọa anh ấy chạy mất tiêu!”
Cố Vân Tịch: “…”
Phụt...
Cô sao thấy… hai người này hồi trước... thú vị ghê?
Lục Hạo Đình bổ sung: “Thật ra, anh biết nấu ăn cũng là do đại ca dạy.”
“Hả?” Cố Vân Tịch ngạc nhiên nhìn chồng: “Anh rể dạy á?”
Lục Hạo Đình gật đầu: “Năm đó anh với Diệp Phồn vẫn còn nhỏ, anh ấy là người lớn tuổi nhất. Có một khoảng thời gian rảnh, anh ấy bắt đầu học nấu ăn. Thấy bọn anh chưa từng vào bếp, anh ấy bảo rất ghen tị với bọn con nhà giàu, nên muốn ‘hành hạ’ bọn anh một phen, kéo cả bọn đi học nấu ăn hết.”
“Anh ấy còn bảo tôi tính tình lạnh lùng, không dễ lấy lòng con gái; Diệp Phồn thì ngạo mạn, lúc nào cũng vênh váo; còn lão tứ thì ngốc, nên phải học vài món phòng thân. Riêng lão Ngũ thì hoàn hảo rồi, kiểu trai ấm áp mẫu mực, nhưng vì là anh em nên cũng phải học theo.”
Cố Vân Tịch: “…”
Đường Dục xoa mũi, nghĩ lại thời ấy mà buồn cười không chịu được.
Hồi đó dẫn nguyên một đám "tiểu thiếu gia", ai cũng xuất thân quyền quý, vậy mà tất cả đều gọi anh là “đại ca”…
Mà còn cực kỳ nghe lời!
Haha!
Lúc này, Lưu Tinh Trì đi tới, tiếp lời: “Kết quả cuối cùng chỉ còn tôi với đại ca là biết nấu. Tam ca thì tạm tạm, vài năm không nấu nên quên sạch rồi. Còn Tứ ca á… khụ khụ… lần đó suýt nữa làm nổ luôn cả bếp, từ đó chỉ được phép phụ trách ăn thôi!”