Trong lòng ông cụ Lương rối bời, khẽ liếc nhìn con trai mình là Lương Thiên Thành.
Lương Thiên Thành vội vàng kéo Hàn Nguyệt vẫn còn mặc đồ ngủ, chân trần, đẩy mạnh bà ta lên phía trước. Không những vậy, ông ta còn đá một cú vào sau đầu gối khiến bà ta ngã quỵ.
“Bịch!”
Hàn Nguyệt lập tức quỳ rạp xuống sàn nhà của Lục gia.
Thế nhưng, ông cụ Lục thậm chí không thèm liếc bà ta ta một cái.
Lúc này, người lên tiếng là chú ba Lục đang cầm tách trà nóng, loại trà do Cố Vân Tịch mang đến, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp phòng.
Ông nhàn nhã nói: “Hai đứa nhỏ đều chưa về, chúng tôi không thể tự quyết định được chuyện này.”
Người Lương gia sững người, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Ông cụ Lương vội vàng quay sang nhìn ông cụ Lục, người đứng đầu gia tộc, lời ông mới là quyết định cuối cùng.
Nhưng ông cụ Lục lại nheo mắt lại, bình thản nói: “Tôi già rồi… chuyện trong nhà, tôi không quản nữa!”
Lúc này, ông cụ Lương hơi ngẩn người, không kịp phản ứng.
Chú ba Lục liền cười tươi:
“Chúng tôi không phải người kế thừa của Lục gia, cũng không phải người trong cuộc. Vậy nên, thật sự không thể quyết định được điều gì đâu.”
…
Tại biệt thự trong trang viên
Lúc này, Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình đang trò chuyện. Lục Hạo Đình ôm cô vào lòng, cưng chiều vô cùng, thậm chí còn khẽ bóp nhẹ mũi cô một cái. Ánh mắt dịu dàng ấy khiến mấy người anh trai ở gần đó không khỏi ghen tỵ.
“Khó chịu thật đấy! Tôi muốn đấm cậu ta!”
“Dạo này đại ca đang nâng đỡ cậu ta, tôi không dám ra tay!”
“Không thể tin được, em gái bị cậu ta cướp mất mà đại ca vẫn còn ưu ái cậu ta?”
“Vì em gái thích cậu ta mà!”
“Em gái cũng thích tôi mà!”
Tất cả mọi người: “……”
Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên một giọng trẻ con đầy hào hứng:
“Cô ơi cô ơi… cô ơi! Mẹ cháu tới rồi! Mẹ cháu tới rồi! Cô ơiiii…”
Là tiếng của Đường Phong. Cậu bé vừa xuống xe đã phấn khích hét lên, chạy thẳng vào biệt thự tìm Cố Vân Tịch. Giọng cậu lanh lảnh, nghe là thấy vui vẻ.
Mọi người trong phòng lập tức quay lại nhìn.
Đúng như dự đoán, Đường Phong chạy xộc vào, kéo tay Cố Vân Tịch và lôi cô đi: “Cô ơi, mẹ cháu tới rồi! Mau ra đây!”
Cố Vân Tịch hơi sững lại, lập tức đi theo cậu bé.
Ngay lúc ấy, người phụ nữ đứng trong đại sảnh khiến mọi người đều sững sờ.
Phía sau Đường Phong, có một nam một nữ bước vào.
Người đàn ông cao lớn, toát ra vẻ quý phái và quyền uy.
Còn người phụ nữ, đẹp đến nghẹt thở.
Đây không phải là kiểu đẹp nhờ trang điểm hay ăn mặc, mà là vẻ đẹp từ trong cốt tủy. Gợi cảm, quyến rũ, hút hồn. Rõ ràng ăn mặc rất kín đáo, nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên vẻ duyên dáng mê người.
Người phụ nữ ấy chính là Cố Hy Nhiễm.
Lần đầu tiên cô ấy gặp mặt nhiều anh em như vậy. Tuy tuổi cô lớn hơn một chút, nhưng trong số này không chỉ có người là anh trai, mà còn có vài người nhỏ tuổi hơn là em trai.
Ngoài Gia Cát Nguyệt Hoa và Tiểu Bát thì những người còn lại không có quan hệ máu mủ gì với cô.
Nhưng vì họ đều thân thiết với Gia Cát Nguyệt Hoa, mà Cố Vân Hàn cũng coi những người này như ruột thịt. Vậy nên đối với họ, Cố Hy Nhiễm cũng giống như một người em gái, ai cũng xem cô như em họ thân thiết.
Khi thấy Cố Hy Nhiễm bước vào, mọi người lập tức tròn mắt ngạc nhiên.
Còn Đường Phong thì đã kéo được tay Cố Vân Tịch tới chỗ mẹ mình.
Cố Vân Tịch lúc này cũng hoàn toàn sững sờ, trước mắt Cố Vân tịch là một tuyệt sắc giai nhân, đẹp đến nỗi khiến người ta ngây người.
Trên đường đến đây, Cố Hy Nhiễm đã được Đường Dục kể sơ qua mọi chuyện.
Dù đã biết từ trước, nhưng lúc này đây, trong lòng cô vẫn trào dâng cảm xúc mãnh liệt.
Không thể tin nổi, người phụ nữ từng một lòng quyết chết vì nghĩa, bây giờ lại được sống lại trong một thế giới đầy yêu thương.
Chồng cô vẫn còn sống, con trai vẫn khỏe mạnh, cô có một gia đình mới, và còn có rất nhiều người thân yêu cô thật lòng. Trong lòng cô ngập tràn cảm xúc, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Khi nhìn thấy Cố Vân Tịch, cô ấy lại càng xúc động hơn.
Đây chính là cô gái mà người anh em thân thiết nhất của chồng mình luôn quý trọng, hóa ra lại là em họ ruột của cô, là công chúa nhỏ của nhà Gia Cát gia.
Không những vậy, chính cô ấy đã cứu sống con trai mình!
Một mối nhân duyên như vậy, thật đúng là… kỳ diệu!