Hôm nay đứa bé trong lòng dường như đặc biệt vui, cứ “a a” suốt không ngừng. Lưu Tinh Trì đứng dậy, vừa bế con đi dạo quanh văn phòng, vừa nói với Diệp Phồn: “Bởi vì vị Đại hoàng tử Gia Cát gia kia thông minh đến mức đáng sợ, kiểu người luôn trước sau đều hoàn hảo ấy. Mà đã thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc, tưởng là tốt nhưng lại hại nhiều hơn lợi.”
“Tình cảm giữa Vân Tịch và đại ca, ai cũng thấy rõ. Đại ca thật lòng thương cô ấy. Dù Gia Cát gia là người thân ruột thịt, nhưng Vân Tịch lớn lên bên này, do một tay đại ca nuôi nấng. Tình cảm sâu đậm đó không ai thay thế được. Đại ca lại là trưởng tôn của Lục gia, tất cả gốc rễ đều ở đây. Nếu cứ giữ đại ca bên kia quá lâu, sớm muộn gì anh ấy cũng khó chịu vì cảm giác bị áp đặt. Mà một khi tâm trạng anh ấy thay đổi, thì tình cảm với Vân Tịch cũng có thể rạn nứt. Đến lúc đó, Vân Tịch liệu có còn vui vẻ được như bây giờ không?”
“Với tình hình hiện tại của Lục gia, anh nghĩ vị Đại hoàng tử kia không nhìn ra à? Không chỉ anh ấy, ngay cả đại ca cũng hiểu rất rõ. Vì thế, Gia Cát Nguyệt Hoa càng không thể giữ đại ca lại bên kia quá lâu. Đại ca lo cho Lục gia, nếu cứ để tình trạng đó kéo dài, tâm trạng kiểu gì cũng ảnh hưởng.”
“Nếu Đại hoàng tử thực sự muốn Vân Tịch hạnh phúc, thì anh ấy sẽ không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của hai người họ. Cứ chờ xem, trong vòng một năm nữa thôi, bên đó chắc chắn sẽ có động thái.”
Diệp Phồn nghe vậy, ngẫm lại những chuyện Gia Cát Nguyệt Hoa từng làm ở Đế Đô, đúng là rất thương Vân Tịch, cũng rất tôn trọng cô ấy. Khi tổ chức hôn lễ, sính lễ đưa đến nhiều đến mức chất đầy cả mấy gian nhà. Sau đó, Vân Tịch muốn phát triển ngành y, Đại hoàng tử cũng dốc toàn lực ủng hộ.
Ngay cả sản nghiệp bên phía Cố Băng Nhan để lại, anh ta cũng không lấy bất kỳ phần nào, giao hết cho Đường Dục và Lục Hạo Đình. Nói trắng ra là muốn nâng cao thực lực cho hai người họ.
Hai bên rõ ràng vẫn có thể qua lại, Vân Tịch trở về hay đi về bên kia đều được, đâu nhất thiết phải ở hẳn lại đó. Thậm chí bản thân Vân Tịch có lẽ cũng chưa từng xem nơi đó là nhà, dù gì cô ấy lớn lên bên này, cả sự nghiệp cũng xây dựng ở đây.
Diệp Phồn nhìn Lưu Tinh Trì, bất giác bật cười.
“Được đấy Tiểu Ngũ, cái đầu cậu đúng là ghê thật! Nghe cậu phân tích xong, anh thấy yên tâm hơn hẳn. Vị Đại hoàng tử kia quả là một nhân vật lợi hại. Về đầu óc và mưu lược, anh mà đấu thì chắc chắn thua xa.”
Lưu Tinh Trì cười lớn, nhìn Diệp Phồn, trêu: “Anh nghĩ ai có thể khiến cả Đường đại ca lẫn Lục đại ca phải ngoan ngoãn nghe lời?”
Diệp Phồn: “…”
Ha ha ha ha ha!
Lưu Tinh Trì cũng không nán lại lâu, nói chuyện với Diệp Phồn một lát rồi ôm con rời đi. Hôm nay anh chỉ đến để an ủi ông anh đang bị công việc vắt kiệt sức lực.
Vợ anh – Lạc Vũ Vi – sắp tan học, anh tiện thể bế con đi đón cô ấy.
Nhìn bóng lưng Lưu Tinh Trì rời đi, Diệp Phồn thật lòng có chút ngưỡng mộ anh ta.
Tiểu Ngũ đúng là một người đáng nể.
So với mấy anh em khác, xuất thân của anh ta rất thấp. Nhưng anh ta lại có thể khiến tất cả họ thật lòng xem như anh em.
Xuất thân chưa bao giờ là điểm yếu của anh ta. So với người từng được gọi là em trai của Đường Dục, có ánh hào quang của đại ca bao bọc như Đường Lạc, vậy mà nhiều năm vẫn chẳng thể thực sự bước vào vòng tròn của bọn họ.
Tình cảm giữa nhóm anh em với Đường Lạc, phần lớn chỉ là thương hại, hay nói đúng hơn là sự tiếc nuối cho Đường Dục, chứ chưa bao giờ xuất phát từ chính con người Đường Lạc.
Nhưng Tiểu Ngũ thì khác. Anh ta thực sự có năng lực, có giá trị.
Nhất là hai năm nay, khi Lục Hạo Đình không có mặt, năng lực của Lưu Tinh Trì ngày càng nổi bật. Hóa ra trước giờ anh ta chỉ quá khiêm tốn thôi, chứ chưa bao giờ là người yếu kém.