Lục Hạo Vũ nhìn ông nội, lại quay đầu nhìn Thẩm Hương Lan.
Ông cụ nói: “Mẹ cháu đầu óc hồ đồ, để bà ấy đi suy ngẫm lại một thời gian. Cháu đi bôi thuốc đi.”
Nói xong còn vỗ vỗ lên vai cậu.
Lục Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ông nội không trách phạt mẹ cậu là được.
Tuy trong lòng vẫn giận, nhưng dù gì đó cũng là mẹ ruột của cậu. Cậu nổi giận đến vậy cũng chỉ vì sợ mẹ mình hồ đồ quá lâu sẽ gây ra chuyện lớn, bị ông nội trừng phạt, nên mới muốn lay tỉnh bà ấy. Không ngờ mẹ lại cố chấp đến thế.
Nghe lời ông nội, Lục Hạo Vũ đi về phía Cố Vân Tịch.
Ông cụ quay sang nhìn Thẩm Hương Lan, ánh mắt uy nghiêm: “Tự mình đi kiểm điểm lại. Về sau không được tùy tiện dẫn người về nhà.”
Sắc mặt Thẩm Hương Lan lập tức tái nhợt!
Ông cụ thương Lục Hạo Vũ, cuối cùng cũng không nỡ trách phạt Thẩm Hương Lan quá nặng. Đứa trẻ này thật khiến người ta đau lòng. Ông không ngờ rằng nó lại hiểu chuyện, suy nghĩ thấu đáo đến thế.
Mười lăm tuổi, vẫn là một đứa trẻ. Với hoàn cảnh Lục gia, cậu hoàn toàn có thể là một thiếu gia ngang ngược, coi trời bằng vung. Nhưng nhìn kỹ, cậu lại hiểu chuyện hơn người đồng trang lứa, gánh vác quá nhiều áp lực trong lòng.
Trẻ con nhà người ta ở tuổi này đều như tiểu tổ tông, chỉ biết ăn chơi. Còn Lục Hạo Vũ… haiz…
Ông cụ thở dài một hơi, bắt đầu thấy bản thân trước kia hình như đã quá bạc đãi đứa nhỏ này?
Trong nhà, tuy ông không thiên vị ai, nhưng người ông coi trọng nhất vẫn là đứa cháu lớn Lục Hạo Đình. Đứa nhỏ đó cũng đáng thương, ba mẹ không yêu thương, rõ ràng ưu tú đến vậy mà lại thành ra như thế, ông thương nên càng coi trọng hơn.
Lục Hạo Vũ bị ba mẹ mình ảnh hưởng, chắc chắn mang lòng đố kỵ với anh trai. Ông sợ nếu quá chiều chuộng Hạo Vũ thì sẽ khiến nó nảy sinh lòng tham, nên luôn giữ khoảng cách. Dù sao nó cũng có ba mẹ thương, chắc không đến nỗi.
Chỉ là hôm nay, đôi vợ chồng Thẩm Hương Lan và Lục Thanh Bác này, thật khiến ông rất thất vọng.
Bất kể là Lục Hạo Đình hay Lục Hạo Vũ, gặp phải loại ba mẹ như vậy, đều khiến người ta xót xa.
…
Trong phòng của Lục Hạo Đình, Lục Hạo Vũ ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ, Cố Vân Tịch đang bôi thuốc cho cậu.
Cái tát của Thẩm Hương Lan thật mạnh, đứa trẻ này từ nhỏ sống trong nhung lụa, da dẻ mịn màng, mới mười lăm tuổi, bị tát một cái mà cả má đỏ rát, dấu năm ngón tay in rõ mồn một.
Cố Vân Tịch thở dài: “Đừng buồn nữa, mẹ em chỉ nhất thời bị mê hoặc thôi. Ông nội sẽ không trách phạt bà ấy nặng đâu. Em xem, lúc nãy vì nể mặt em nên ông nội cũng không làm gì mẹ em mà.”
Lục Hạo Vũ cúi đầu, giọng trầm thấp mang theo chút uất ức: “Em cũng không muốn nói nặng lời với mẹ, nhưng trước giờ em đã khuyên bà ấy không biết bao nhiêu lần, bà ấy không nghe. Chỉ cần một vài cái túi hàng hiệu là bà ấy bị dụ dỗ. Bà ấy…”
Mắt cậu đỏ lên: “Bà ấy không thông minh, bao năm qua trong lòng chất đầy oán hận. Trước kia không ai xúi giục thì còn đỡ, giờ có người cố tình kích động, em sợ bà ấy sẽ làm ra chuyện quá đáng, đến lúc đó ông nội mà ra tay thì hậu quả bà ấy chịu không nổi đâu.”
Cậu hiểu rõ tình hình trong nhà, tương lai Lục gia sẽ do anh cả tiếp quản. Anh ấy là người ưu tú nhất, phù hợp nhất với vị trí đó.
Cố Vân Tịch được ông nội thừa nhận, có năng lực kiếm tiền, phẩm chất tốt, đối ngoại đối nội đều xử lý ổn thỏa. Anh cả lại yêu cô ấy, thời gian qua cậu đã nhìn ra, ông nội đang bồi dưỡng cô ấy như nữ chủ nhân tương lai của Lục gia.
Trong hoàn cảnh này, mẹ cậu không đi lấy lòng anh cả, không hòa thuận với Cố Vân Tịch, lại còn tính toán hãm hại người ta, không biết tự lượng sức mình!
Hiện tại anh cả chưa từng chủ động gây khó dễ cho họ, nhưng nếu mẹ cứ tiếp tục không biết điều, gây chuyện thì đến lúc đó anh cả còn nể tình gì nữa? Chắc chắn sẽ ra tay.
Lúc ấy, cậu biết phải làm sao?
Lục Hạo Vũ mệt mỏi, bất lực.
Gần đây cậu nhìn thấy mẹ ngày càng quá đáng, cậu hiểu rằng lời khuyên đã không còn tác dụng, nên mới cư xử cứng rắn như vậy.
Cố Vân Tịch thầm thở dài trong lòng: Đứa nhỏ này!
Nhà người ta thì ba mẹ vì con mà đau lòng, còn ở đây thì là con trai vì ba mẹ mà đau lòng.
Haizz…
Cô chỉ có thể an ủi: “Đừng lo, sau này em để ý mẹ mình nhiều hơn, bà ấy rồi sẽ biết kiềm chế lại thôi.”
Lục Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Vân Tịch, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không dám mở miệng nhờ cô sau này rộng lượng với mẹ cậu một chút.
Bởi vì cậu biết, nếu mẹ mình không quá đáng thì Cố Vân Tịch sẽ không làm gì. Nhưng nếu mẹ cậu quá phận, thì cậu cũng không dám cầu xin thay.
Bôi thuốc xong, Lục Hạo Vũ rời đi.
Đằng sau, Đường Phong nhìn bóng lưng cậu: “Anh Năm nhỏ thật đáng thương!”
Cố Vân Tịch: “Gọi là chú!”
Đường Phong: “…”
…
Thẩm Hương Lan bị ông cụ phạt kiểm điểm, còn bị cấm không cho đưa người ngoài vào Lục gia. Sau này Thẩm Thanh Mai cũng không thể quay lại.
Chuyện này khiến bà ta vô cùng hoảng hốt.
Thứ khiến bà ta hoảng không phải vì bị phạt, mà là vì… bà ta hoàn toàn đã mất hết địa vị trong Lục gia.
Sự thật nghiệt ngã ấy khiến bà ta càng thêm khao khát muốn thay đổi vận mệnh.
Những ngày tháng nhung lụa chỉ mới hưởng thụ được vài hôm, sao bà ta có thể cam tâm buông tay?
…
Mà ở một nơi khác, Cố Băng Nhan vẫn luôn chờ đợi Cố Vân Tịch đến tìm mình. Nhưng đợi suốt mấy ngày, vẫn không có chút tin tức nào cả.