Lưu Tinh Trì khẽ nhíu mày. Anh biết gần đây Diêu Văn Tích sống không mấy dễ dàng, thậm chí còn rõ cả việc Tần Lập Vinh không hề ra tay giúp đỡ bà ta. Trong tình cảnh hiện tại, Diêu Văn Tích thực sự rất khó khăn ở Đế Đô.
Nhắc đến Tần Lập Vinh, Lưu Tinh Trì thật sự cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Chỉ có thể thừa nhận rằng, để leo lên được vị trí như hiện tại từ xuất phát điểm thấp như vậy, đúng là người không tầm thường.
Tâm cơ, toan tính, thủ đoạn của ông ta không phải người thường có thể sánh được.
Mà Diêu Văn Tích thì đúng là đáng thương thật.
Nhưng, người đáng thương ắt có chỗ đáng trách. Lưu Tinh Trì không hề thấy cảm thông với bà ta một chút nào.
Lúc này lại tình cờ chạm mặt bà ta, chẳng lẽ lại là đến tìm Vũ Vi?
Lạc Vũ Vi cũng nhìn thấy bà ta, sắc mặt không mấy dễ coi.
Thấy biểu cảm của hai người họ, Diêu Văn Tích vừa tức vừa hận. Bà ta là phu nhân Tần gia, là đại tiểu thư Diêu gia, ngày xưa ai gặp bà mà chẳng nở nụ cười nịnh nọt, ân cần lấy lòng?
Thế mà bây giờ hai người này nhìn thấy bà ta lại chỉ tỏ rõ vẻ khó chịu, chán ghét. Thật là…
Thấy Lưu Tinh Trì bên cạnh, Diêu Văn Tích cố gắng đè nén lửa giận, mở lời: “Vũ Vi, tôi có chuyện muốn nói với cô, chúng ta nói chuyện một chút đi!”
Lạc Vũ Vi lạnh nhạt: “Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói cả. Tôi còn phải làm việc, đi trước đây!”
“Còn chuyện của ba mẹ cô, cô không muốn biết sao?”
Lạc Vũ Vi lập tức khựng lại.
Thấy phản ứng đó, Diêu Văn Tích ánh lên chút vui mừng, vội nói: “Vũ Vi, năm đó cô còn nhỏ, những chuyện xảy ra với Lạc gia, cô căn bản không hề biết gì cả. Cô không thắc mắc vì sao ba mẹ cô lại đột ngột rời đi như vậy sao? Chuyện này chỉ mình tôi biết, tôi…”
Lạc Vũ Vi quay đầu nhìn ba ta, nở một nụ cười: “Tôi hoàn toàn không muốn biết.”
“…Cô… cô không muốn biết?” Diêu Văn Tích ngây ra, không thể tin nổi.
Sao có thể như vậy được?
Từ nhỏ Lạc Vũ Vi đã mất ba mẹ, lẽ ra cô phải rất khao khát tình thân, sao có thể không quan tâm đến mọi chuyện liên quan đến ba mẹ mình?
Lạc Vũ Vi cười nhẹ: “Bà có thể nói được gì chứ? Tôi nhớ rất rõ, lúc nhỏ mẹ đã từng nói với tôi rằng, họ bị bệnh, không chữa được nữa, dặn tôi dù thế nào cũng phải sống thật tốt. Bà ấy nói bà ấy sẽ dõi theo tôi từ trên trời, phù hộ cho tôi.”
“Giờ bà đến nói với tôi những điều này, là định nói gì? Bảo tôi ba mẹ tôi bị hại chết ư? Bị ai hại chết? Họ chỉ là những người làm văn, không nổi bật cũng chẳng gây thù chuốc oán, có tiếng một chút ở Giang Châu thì cũng đâu đến nỗi bị diệt cả nhà à? Hơn nữa, tôi vẫn còn sống đến bây giờ đấy thôi!”
“Nếu thật sự là bị người ta sát hại, mà tôi lại được bà nhận nuôi, thì hung thủ chắc chắn sẽ lo sợ tôi lớn lên sẽ báo thù đúng không? Thế sao bao nhiêu năm nay chẳng ai đến bịt miệng tôi nhỉ?”
“Cho nên, nếu ba mẹ tôi bị hại chết, thì kẻ gây ra chuyện đó chỉ có thể là bà.”
Diêu Văn Tích giật bắn người, lùi lại mấy bước, hoảng hốt: “Không! Tôi không hại họ!”
Lạc Vũ Vi khẽ cười: “Thấy chưa? Nếu thật là bà giết họ, bà có nói với tôi không? Dĩ nhiên là không rồi.”
“Cho nên, ba mẹ tôi chỉ là chết vì bệnh nặng cộng thêm tai nạn xe, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên Lạc gia mới sụp đổ trong chớp mắt. Những chuyện này không cần bà phải nói tôi cũng biết.”
Lúc xảy ra chuyện với Lạc gia, Lạc Vũ Vi tuy còn nhỏ nhưng đã có chút ký ức.
Ba mẹ cô đều là người làm nghề viết lách, rất coi trọng việc giáo dục. Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ cẩn thận, biết đọc biết viết sớm, so với trẻ con cùng lứa thì thông minh hiểu chuyện hơn nhiều.
Cô nhớ rất rõ, khi đó trong nhà người thì bệnh, người thì gặp tai nạn, mọi thứ ập đến cùng lúc,ba mẹ cô mới ra đi như thế. Trước lúc chết, mẹ còn dặn cô phải sống thật tốt, chỉ cần cô sống tốt thì ba mẹ mới yên lòng.