Sự xuất hiện của hoàng tộc Gia Cát gia đối với giới hào môn ở Đế Đô chẳng khác nào một cú nổ lớn, như “quân át chủ bài” giáng xuống, lập tức đè bẹp toàn bộ thế lực còn lại, từ quân đội đến chính trị, không ai có thể so bì.
Đường gia và Lục gia cũng nhờ đó mà một bước lên mây, vị thế vươn lên đỉnh cao.
Thế nhưng, hoàng tộc Gia Cát lại không ở lại quá lâu. Đế Đô vẫn là Đế Đô của ngày xưa, Gia Cát Nguyệt Hoa cũng không can thiệp quá sâu vào chuyện bên này. Điều duy nhất anh ấy bảo vệ là Lục gia và Đường gia.
Ban đầu, đương nhiên ai cũng nể sợ. Dù là Lục gia và Đường gia, không ai dám manh động, càng không dám có mưu đồ gì.
Nhưng hai năm trôi qua, tình hình đã dần thay đổi.
Gia Cát Nguyệt Hoa rời đi, Cố Vân Tịch và Cố Hy Nhiễm cũng bị đưa trở lại nhà mẹ đẻ. Đường Dục và Lục Hạo Đình cũng theo họ về.
Đã hai năm rồi… vẫn chưa thấy quay về.
Không chừng… sẽ không quay lại nữa!
Người Gia Cát gia vốn đã rất lợi hại, lại còn sủng ái hai cô gái kia đến tận trời. Ở nhà mẹ đẻ được nâng như nâng trứng, còn gì thoải mái hơn? Tại sao phải quay về Đế Đô để làm dâu nhà người ta?
Đã thế, nếu Gia Cát gia không cho rời đi, thì Đường Dục và Lục Hạo Đình cũng chẳng thể về nổi.
Hai năm đủ dài để lòng người đổi thay.
Sự kính sợ ban đầu đã dần phai nhạt, đặc biệt là với Lục gia thiếu đi người cháu đích tôn như Lục Hạo Đình, còn đám cháu đời sau thì chưa đủ tầm. Ngược lại, lại càng dễ trở thành cái gai trong mắt thiên hạ.
Lúc này, Diệp Phồn hừ lạnh: “Đúng là vì tiền tài mà mạng người trở nên rẻ rúng. Đại ca mới đi có hai năm thôi mà đám người kia đã không kiềm được dã tâm! Chẳng lẽ họ không nghĩ, dù cả đời đại ca không trở lại, thì Lục gia và họ Đường vẫn là nhà của họ ấy à? Ai cho phép người khác ức hiếp?”
Lưu Tinh Trì bật cười, vẻ mặt ung dung: “Lòng người mà, thấy tiền là động tâm, chuyện này đâu lạ gì! Còn nhớ lúc đại ca cưới Vân Tịch không? Gia Cát gia tặng bao nhiêu của hồi môn? Giờ cả hai người họ đều không có mặt ở đây, số của cải kia gần như do tụi mình quản lý hết.”
“Ở Đế Đô, họ không động nổi vào Lục gia và Đường gia, nhưng nếu dòm ngó những phần bên ngoài thì vẫn rất dễ!”
Diệp Phồn cau mày: “Vậy thì thời gian tới chắc chắn không yên rồi. Không thể để tình hình tiếp diễn như vậy mãi được. Mới có hai năm thôi mà mấy kẻ kia đã lộ mặt rồi. Tôi nói thật, nếu hai năm nữa mà đại ca họ còn chưa về, chắc chắn sẽ có người phát cuồng lao vào tranh giành. Đến lúc đó, Lục gia thực sự sẽ gặp nguy.”
Lưu Tinh Trì vừa dỗ con vừa thản nhiên, không hề lo lắng: “Anh đừng căng thẳng thế, sẽ không đến mức đó đâu!”
Diệp Phồn sửng sốt: “Không đến mức đó?”
“Ừ, tuyệt đối không!” Lưu Tinh Trì khẳng định chắc nịch.
Nghĩ đến thái độ của Gia Cát Nguyệt Hoa năm đó, anh ta chậm rãi nói: “Anh đừng quên, Gia Cát gia tuy sủng ái Vân Tịch thật đấy, nhưng vị đại hoàng tử Gia Cát Nguyệt Hoa đó lại không phải người hồ đồ. Nếu không phải bọn họ có thể đi lại giữa hai nơi, thì lúc đó anh ấy đã giữ Vân Tịch ở lại vĩnh viễn rồi, chứ đâu để cô ấy quay về kết hôn làm gì?”
“Hơn nữa, năm đó Gia Cát Nguyệt Hoa chưa từng có ý định cắt đứt quan hệ giữa Vân Tịch và Lục gia. Anh ấy tôn trọng lựa chọn của em gái. Hai năm qua chỉ là vì gia đình bên kia quá nhớ Vân Tịch, lại thêm mẹ cô ấy bệnh bao năm trời, giờ mới có cơ hội đoàn tụ với con gái, thì ở lại lâu một chút cũng dễ hiểu.”
“Nếu sau này có bầu, sinh con, rồi lại bận bịu với con nhỏ, thì ở lại thêm chút thời gian cũng chẳng có gì lạ.”
“Nhưng tôi dám chắc, Gia Cát Nguyệt Hoa sẽ không để đại ca ở đó mãi mãi.”
Diệp Phồn nhướng mày: “Ồ? Sao cậu nói chắc thế??”