Mục lục
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó khi Đường Dục rời đi, Giang Minh Hàn mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, vẫn còn là một cậu nhóc, chưa biết nhiều sự đời.

Nhưng vì xuất thân tốt, từ nhỏ Giang Minh Hàn đã được tiếp xúc với những người như Lục Hạo Đình và Diệp Phồn. Bọn họ cùng tuổi, đều xuất thân từ các gia tộc lớn, thường xuyên chơi chung trong cùng một vòng bạn bè thân thiết.

Lục Hạo Đình coi Đường Dục như anh trai, nên Giang Minh Hàn cũng tự nhiên đi theo mà gọi anh là đại ca.

Khi đó, ai cũng trẻ, nhiệt huyết và đơn thuần. Tình cảm anh em lúc ấy rất trong sáng và thật lòng, thân thiết như ruột thịt.

Không ai ngờ, Đường Dục lại bất ngờ "hi sinh".

Lúc nghe tin, cả nhóm đều sững sờ như bị sét đánh giữa trời quang.

Một người anh tài giỏi như vậy, trong mắt họ là một hình mẫu không thể thay thế, sao có thể chết được?

Nhưng sự thật là… Đường Dục đã biến mất khỏi thế giới này suốt tám năm trời.

Tình nghĩa anh em thuở thiếu thời, cuối cùng chỉ còn là kỷ niệm khó quay lại.

Sau này, dù thiếu vắng anh, nhóm anh em vẫn luôn nhớ đến người đại ca ấy. Anh em vẫn là anh em, chỉ là thiếu mất một người.

Mà bây giờ, người mà họ tưởng đã chết, đột nhiên đứng trước mặt, ai mà không chết lặng?

“Đa… đại ca?!”

Nhìn hai người em năm xưa, Đường Dục bật cười: “Cũng còn nhận ra anh là đại ca à? Xem ra bao nhiêu năm nay Hạo Đình vẫn chưa thay thế được vị trí của anh nhỉ, ha ha!”

Anh vỗ vai họ, rồi kể lại cho cả hai những gì vừa nói với Lục Hạo Đình: “Mọi chuyện là thế này. Anh không chết, chỉ là không thể liên lạc được với mọi người. Mãi đến gần đây mới phát hiện người anh tìm - Cửu công chúa lại chính là em dâu. Đại hoàng tử sắp đến nên mới đưa anh trở về.”

“Hôm anh trốn thoát, đúng lúc bị người của Đại hoàng tử cứu được. Nếu không thì đã chết hoặc bị bắt lại rồi. Suốt thời gian đó, anh chỉ có thể âm thầm giúp anh ta tìm em gái, làm những việc anh ta không tiện ra mặt.”

Những lời này như bom nổ bên tai hai người, khiến đầu óc họ quay cuồng.

Một lúc sau, Giang Minh Hàn đột nhiên đứng bật dậy, hét toáng lên: “Mẹ nó! Thằng nhóc kia là con đại ca?! Mấy người biết hết từ lâu rồi đúng không?!”

Đường Dục: “…”

Mọi người: “…”

Lục Hạo Đình khẽ gãi mũi: với cái đầu đơn giản của cậu, ai mà dám nói sớm chứ?

Diệp Phồn vội kéo con trai ra sau lưng giấu đi, nhưng Giang Minh Hàn vẫn thấy rõ, lại hét lên: “Còn anh nữa! Đứa nhỏ đó là do Đường Cẩm sinh cho anh! Dựa vào những chuyện bên phía Đường gia, em đoán cô ấy mang con trở về nước từ sớm rồi đúng không? Tức là anh biết chuyện từ lâu rồi! Trời ơi, có con rồi mà không nói gì với em sao?!”

“Cả đám các người đều biết, chỉ có mình em là không! Nếu em không tình cờ tới tìm anh rồi gặp đứa nhỏ, anh còn định giấu em tới bao giờ nữa?! Rốt cuộc em có phải anh em với mấy người không đấy?! Biết hết mà giấu em như giấu thằng ngu vậy, quá đáng thật sự!”

Mọi người: “…”

Giang Minh Hàn nhìn ai cũng đầy uất ức: chuyện lớn như vậy mà không ai thèm cho anh ta biết!

Đứa bé kia là con trai Đường Dục đấy!

Cậu nhóc kia trước giờ vẫn đi theo bên cạnh Cố Vân Tịch, anh ta từng gặp ở đại viện một lần, vậy mà đám người này đều biết, chỉ có mình anh ta là bị giấu!

Diệp Phàm xấu hổ sờ mũi, nhỏ giọng: “Chẳng phải… sợ cậu không tin sao? Cậu thân với Đường Lạc quá. Mà con nhà tôi lại là do Đường Cẩm sinh ra. Nếu cậu không chấp nhận được thì phải làm sao?”

Giang Minh Hàn: “…”

Anh ta gần như muốn khóc. Những người này… thật quá đáng!

Anh ta quay sang nhìn Cố Vân Tịch, giọng nghẹn ngào: “Chị dâu, em đối xử với chị không tệ đúng không? Lúc trước không thích chị là vì chị từng làm tổn thương đại ca, em tức thay thôi! Sau này bị đại ca dạy cho mấy trận, em đã biết nghe lời rồi! Nhớ lần Nhị ca định làm khó chị, em còn định xắn tay áo đánh nhau với ảnh đó! Vậy mà chuyện quan trọng như thế này, chị cũng giấu em?! Em buồn quá trời!”

Thật sự đau lòng… mọi người đều biết, chỉ có anh ta là bị bỏ rơi.

Cố Vân Tịch im lặng. Lục Hạo Đình thay cô lên tiếng: “Là tôi không cho ai nói với cậu. Cậu thân với Đường Lạc quá, nếu Đường Lạc phát hiện có gì đó bất thường, Tiểu Phong sẽ gặp nguy hiểm. Ngay cả cậu cũng có thể bị Đường Lạc lợi dụng. Lúc đó tôi không có bằng chứng, cậu nghĩ cậu sẽ tin tôi sao?”

Giang Minh Hàn đứng sững. Một lúc sau mới lí nhí nói: “Không… không thể nào. Nhị ca thật sự… thật sự đang âm thầm hãm hại đại ca sao?”

Lục Hạo Đình lạnh lùng đáp: “Dù chưa có bằng chứng, nhưng suy đoán thì khả năng đó rất lớn. Nếu không bị Đường gia bên ngoài nắm được điểm yếu, tại sao cậu ta lại âm thầm nuôi Đường gia kia suốt bao năm qua?”

Lúc này, Lục Hạo Đình và Diệp Phồn kể toàn bộ sự thật cho Giang Minh Hàn. Đường Dục không phải là con cháu Đường gia bên ngoài, mà là người của dòng chính đại viện: bị tráo đổi, bị hãm hại, và sau cùng là bị loại bỏ...

Giang Minh Hàn siết chặt nắm tay: “Nếu thật sự là anh ta giở trò sau lưng chúng ta, em sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ta!”

Nói cho cùng, Giang Minh Hàn là người rất có nguyên tắc.

Anh ta không ngốc, chẳng qua là từng thật lòng coi Đường Lạc là anh em.

Cũng giống như Lục Hạo Đình, Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì - đều là kiểu người trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt là rất "bảo vệ người nhà".

Ngày trước vì kính trọng Đường Dục, vì anh em mình đều coi Đường Lạc là người nhà, anh ta cũng không tính toán. Nhưng bây giờ, nếu thật sự bị phản bội thì một khi đã vạch mặt, anh ta cũng sẽ không nương tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK