Cố Vân Hàn lập tức muốn khóc luôn: “Cái đó… không phải… Anh họ, em… em chưa từng tiếp xúc mà! Trước giờ em toàn sống kín đáo, ít giao thiệp… em… á á á…!”
Gia Cát Nguyệt Hoa tức giận đá cho một phát.
Cố Vân Hàn đau đến mức hét lên, nhảy vọt sang bên trốn, không dám hó hé gì nữa.
Nhưng Cố Hy Nhiễm lại không chịu buông tha, tức đến mức cả người như bùng nổ:
“Nếu em biết anh là anh ruột của em, thì em đâu phải bị bắt nạt đến mức phải trốn chạy khắp nơi! A a a… Anh bị mù mặt à?! Chú nhỏ em nói rõ ràng là em giống ba lắm mà, vậy mà anh không nhận ra chút nào sao?!”
Cố Vân Hàn: “…”
Hình như… đúng là anh bị mù mặt thật!
Từ nhỏ anh đã sinh ra trong gia tộc danh giá, luôn sống ở vị thế cao hơn người. Đến khi đến nơi lạc hậu như chỗ này, cảm giác ưu việt tự nhiên nổi lên, không phải do anh cố tình kiêu ngạo, mà là tầm nhìn từ bé đã khác người thường.
Bao năm lăn lộn trong cái giới này, nói thật thì kỹ năng máy tính của anh, so với mấy người anh em trong Gia Cát gia, chẳng có gì gọi là xuất sắc. Cái tầm biến thái của đại ca anh thì đời này đuổi cũng không kịp.
Thế nhưng… đến nơi này, chuyện gì anh làm cũng thuận buồm xuôi gió.
Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đạt hiệu quả vượt mong đợi. Thời gian trôi qua, anh thật sự… mất dần hứng thú, tính cách cũng trở nên lười biếng.
Mấy cô gái quanh anh, trong mắt anh đều na ná nhau: má ơi, toàn là mặt mạng xã hội, nhìn y như chị em sinh đôi. Ở lâu thành quen, thật sự là không phân biệt nổi ai với ai!
Hu hu hu… anh đâu có cố ý!
Cố Vân Hàn vừa oan ức vừa hối hận, cũng tự nhận ra mình đã sai. Nhìn tình cảnh bây giờ, nếu anh chịu để tâm sớm hơn, có khi thật sự đã tìm ra em gái từ lâu rồi!
“Qua đây dẫn đường!” Gia Cát Nguyệt Hoa quát một tiếng.
Cố Vân Hàn giật bắn người, lập tức chạy tới dẫn đường, trông ngoan chưa từng thấy!
Cố Băng Nhan tuy đam mê việc nghiên cứu độc dược, nhưng mấy năm gần đây, để giúp Dương Khang Minh kiếm tiền, bà ta cũng điều chế không ít loại thuốc. Trong phòng thí nghiệm này hiện có đủ loại thành phẩm.
Cố Vân Tịch và Gia Cát Nguyệt Hoa là dân chuyên môn, nhìn phát hiểu liền, nên thu hoạch cực kỳ lớn.
Nhìn những thành quả nghiên cứu bày ra, mắt Cố Vân Tịch sáng rực: “Người đàn bà này đúng là có năng lực đấy! Dù những thứ này bán ngoài thị trường thì siêu đắt, nhưng ở đây giá thành lại cực rẻ… ít nhất là bà ta tự nghiên cứu ra được!”
Làm bác sĩ, điều khiến người ta đau lòng nhất chính là chẩn đoán được bệnh mà lại không có thuốc chữa. Thế nên khi thấy các loại thuốc mới, Cố Vân Tịch cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Gia Cát Nguyệt Hoa nói: “Nếu bà ta mà không có chút bản lĩnh, Dương Khang Minh cũng không đến mức một mực bao che đâu. Anh có điều tra rồi, Dương gia kia vốn không có nền tảng gì đặc biệt cả, Dương Khang Minh mới là kỳ tài thực sự. Chính nhờ ông ta mà Dương gia mới phát triển được như bây giờ.”
Cố Vân Tịch nhướng mày, quay sang nhìn Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình gật đầu: “Anh cả nói đúng đấy. Dương gia tuy cũng coi như thế gia, nhưng thế hệ trước chẳng ra gì cả. Cho đến khi Dương Khang Minh tiếp quản, đặc biệt là sau khi Đường gia suy tàn, ông ta mới bắt đầu dựng nghiệp, tốc độ phát triển thì… khỏi phải bàn.”
Đúng là… khỏi phải bàn thật!
Giờ tuy Dương Khang Minh không nhúng tay vào thương trường, nhưng đám người quanh ông ta thì không thể xem nhẹ.
Một loạt người thân trong nhà ông ta ta, gần như ai cũng làm kinh doanh. Con cái thì đang học ở nước ngoài, có đứa còn tự mình khởi nghiệp, tài sản riêng cũng đã hơn trăm tỷ.
Tính luôn mấy người thân ở trong nước, cộng lại tài sản cả nhà có khi đã lên tới hàng ngàn tỷ, mà tất cả đằng sau đó, chắc chắn là do Dương Khang Minh đứng sau điều khiển.
Trong số đó, có tới bốn công ty là liên quan trực tiếp đến ngành dược phẩm.
Bao nhiêu năm nay, công sức của Cố Băng Nhan quả thật không nhỏ.
Mà trong tất cả những thứ đó… còn chưa kể đến Đông Lâm Quốc Tế nữa kia!