Trước đây, Tần Mạc từng gặp ông cụ Lý tại vài buổi tiệc, nên anh nhận ra ông.
Giới thượng lưu dù rộng lớn, nhưng thật ra lại là một mối quan hệ không quá xa lạ.
Chẳng hạn như tiệc nhận thân của Đường gia, lễ cưới của Cố Vân Tịch... Trong quãng thời gian Cố Vân Tịch còn ở Đế Đô, có không ít buổi tiệc lớn nhỏ đều liên quan đến cô. Tần Mạc là bạn học của Cố Vân Tịch, lúc đó còn từng đi cùng Tưởng Hân Lôi, Lương Đầu tham gia.
Nói cách khác, các nhân vật lớn ở Đế Đô, Tần Mạc biết còn nhiều hơn cả Diêu Văn Tích.
Người Lý gia anh cũng biết hết, chỉ là chưa từng chính thức ra mắt nhà bạn gái mà thôi.
Ông cụ Lý Vinh Quang khẽ ngước mắt, liếc nhìn Tần Mạc một cái nhưng không nói gì.
Bà cụ Lý trong bếp nghe thấy tiếng động thì đi ra, vừa nhìn thấy Tần Mạc liền giận dữ: “Cậu đến đây làm gì? Thấy Tâm Đồng nhà tôi bị thương chưa đủ nặng sao?”
Tần Mạc biết mình đang ở thế yếu, liền xoay người cúi đầu thật sâu với bà cụ: “Cháu xin lỗi bà ạ. Là cháu không tốt, đã không chăm sóc tốt cho Tâm Đồng, cháu...”
“Tôi không phải bà của cậu!”
Bà cụ tức giận đến mức tim đập mạnh, đi đến ngồi cạnh ông cụ, trừng mắt nhìn Tần Mạc: “Chuyện thành ra thế này, thì cậu với Tâm Đồng cũng nên dừng lại đi. Sau này, tránh xa cháu gái tôi ra!”
“Không được!” Tần Mạc cuống lên, vì đây chính là điều anh lo sợ nhất.
“Bà ơi, tất cả là do cháu sai. Cháu hứa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa. Mẹ cháu, cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ và kiểm soát. Cháu biết bà thương Tâm Đồng, bà có trách phạt gì thì đổ hết lên cháu cũng được, bà cứ đánh cháu một trận nếu bà muốn. Nhưng xin bà đừng bắt cháu chia tay với cô ấy.”
Tình cảm của Tần Mạc dành cho Lý Tâm Đồng không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là từ từ mà sâu đậm. Càng ở bên nhau, anh càng không thể rời xa cô. Anh thật lòng muốn cùng cô kết hôn, sinh con, có một mái ấm nhỏ.
Bà cụ hừ lạnh: “Cậu nói có thể kiểm soát mẹ mình à? Bà ta là mẹ ruột cậu đấy, cậu nói một câu là bà ta nghe chắc?”
“Tôi đã nghe danh Diêu Văn Tích lâu rồi, người đàn bà vừa hung dữ, vừa khó sống chung, đúng là kiểu mẹ chồng chẳng ai muốn dây vào. Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cho Tâm Đồng quen cậu, nếu không phải vì con bé quá thích cậu thì tôi đã ngăn từ sớm.”
“Giờ thì sao? Tự dưng bị đánh trọng thương, còn bị đưa đến bệnh viện nói là có thai rồi đòi ép phá? Mẹ cậu làm phu nhân Tần gia kiểu gì vậy? Không những vô lý, tàn nhẫn, mà còn ngu xuẩn đến mức không thể chấp nhận!”
Tần Mạc cúi đầu, không dám phản bác, vì anh biết mẹ mình đã làm quá đáng thật.
“Cháu biết lỗi của mẹ cháu, cháu xin lỗi bà. Nhưng xin bà hãy tin cháu lần này, cháu nhất định sẽ bảo vệ Tâm Đồng. Từ nay về sau, cô ấy sẽ không còn bị mẹ cháu bắt nạt nữa. Xin bà cho cháu một cơ hội.”
“Tôi dựa vào đâu để tin cậu? Đó là mẹ cậu đấy, cậu nói không thì bà ta không làm chắc?”
“Cậu…”
“Được rồi!” Bà cụ đang chuẩn bị nổi giận thì ông cụ Lý lên tiếng cắt lời. Ông ngăn vợ lại, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Tần Mạc.
“Tần Mạc, cậu nói như vậy chứng tỏ vẫn còn biết suy nghĩ, biết đúng sai. Nếu thật lòng muốn bảo vệ Tâm Đồng khỏi mẹ cậu, vậy hãy nói rõ cho tôi biết, cậu định làm thế nào để bảo đảm điều đó?”
Tần Mạc nhìn ông cụ, mím môi không đáp.
Ông cụ Lý đợi một lúc, rồi thất vọng lắc đầu: “Chuyện này không chỉ nói vài câu là xong. Nếu cậu không thể chứng minh điều mình nói, thì thôi, cậu về đi!”
Tần Mạc vội vàng nói: “Ông ơi, có những chuyện thật sự khó nói rõ... Nhưng cháu thừa nhận lần này mẹ cháu đã làm sai, còn vô cùng hồ đồ nữa. Bà ấy không biết rõ thân phận của Tâm Đồng mà đã vội vàng hành động như vậy, đó là điều cực kỳ nguy hiểm.”
“Nếu cứ như vậy, sau này bà ấy sẽ đắc tội với rất nhiều người, gây thêm nhiều sai lầm nghiêm trọng hơn, thậm chí liên lụy đến cả gia đình.”
“Cháu vẫn là người của Tần gia, là con trai cả dòng chính. Cháu nhất định sẽ có cách kiềm chế được mẹ cháu.”