Lý Tâm Đồng ngớ người, liếc nhìn đồng hồ: “Đã gần sáu giờ rồi mà còn sớm à? Bình thường giờ này chẳng phải anh đã dậy rồi sao?”
Tần Mạc cười, ôm cô chặt hơn: “Hôm nay là cuối tuần mà, hiếm khi được ngủ nướng, ngủ thêm một chút đi.”
Anh là người rất kỷ luật, bình thường hơn năm giờ sáng đã dậy, ngày nào cũng bận học tập, công việc kín lịch, luôn giữ một lối sống cực kỳ tự giác.
Nhưng hôm nay…
Nếu không bị Tâm Đồng hét to một tiếng làm tỉnh giấc, có khi anh còn ngủ thêm cả buổi cũng nên.
Cô gái trong lòng mềm mại, ấm áp, ôm vào thật sự rất dễ chịu.
Ngủ thêm chút nữa vậy!
…
Hai người lại ngủ thêm một lúc, lần này thì không phải Tần Mạc kéo dài giấc ngủ mà là Lý Tâm Đồng phấn khích đến không ngủ nổi, phải gọi anh dậy mấy lần anh mới chịu rời giường.
Sau khi dậy và sửa soạn xong, cũng đã gần mười giờ.
Cả hai lại xuống bếp nấu hai tô mì đơn giản để lót dạ.
Tần Mạc nói: “Ăn chút gì trước đã, lát nữa mình ra ngoài đi dạo một vòng rồi ăn trưa luôn.”
Tâm Đồng vừa ăn vừa hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đi dạo phố, mua ít quần áo và quà tặng cho em.”
Tâm Đồng khựng lại: “Mua đồ á? Không cần đâu! Câu hỏi tối qua anh còn chưa giảng cho em mà!”
Tần Mạc cười tươi, nhìn cô: “Chỉ là một bài thôi mà, để mai giảng cũng được. Trước đây em tặng anh bao nhiêu quà rồi, giờ đến lượt anh. Lát nữa ăn xong mình tới trung tâm thương mại, em thích cái gì cứ chọn, anh bao.”
Tâm Đồng lập tức cười tít mắt: “Anh nói đó nha! Em sẽ mua đầy một xe luôn đấy!”
“Không thành vấn đề!”
…
Hai người ăn uống đơn giản xong, Tần Mạc thay một bộ đồ thoải mái, còn Lý Tâm Đồng thì trang điểm nhẹ, không mang giày cao gót vì xác định hôm nay sẽ đi bộ nhiều.
Cô đi giày thể thao trắng, trông trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Tần Mạc nắm tay cô: “Đi thôi!”
Hai người rời khỏi khu chung cư, tay trong tay.
Xa xa, Diêu Văn Tích (mẹ của Tần Mạc) vẫn ngồi trong xe chờ, vừa thấy họ từ trên lầu bước xuống tay nắm tay, bà ta tức giận đến mắt như tóe lửa.
Sáng nay bà ta đã đặc biệt đến đây từ sớm.
Lúc nãy nhìn thấy tận mắt mãi đến gần 10 giờ sáng phòng họ mới kéo rèm, ngủ đến giờ này thì cần đoán cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì!
Cái con hồ ly tinh này, dám dụ dỗ con trai bà ta đến mức này sao?!
Giờ còn dắt nhau đi ra ngoài nữa, chắc chắn là để nó moi tiền con trai bà ta mua đồ!
Bà ta từng gặp quá nhiều loại con gái như thế này rồi.
Bà ta âm thầm bám theo xe của Tần Mạc, quả nhiên thấy anh đưa Lý Tâm Đồng đến trung tâm thương mại nổi tiếng nhất ở thủ đô.
Ở đây toàn là nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng, là thiên đường mua sắm mà các cô gái mê nhất.
Tần Mạc đúng là đưa bạn gái đi chơi thật, nên chỗ nào cũng ghé qua: quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm, trang sức phụ kiện… từng gian hàng một.
Lý Tâm Đồng còn trẻ, xinh đẹp, dáng người chuẩn nên rất dễ chọn đồ. Cô vừa nhìn đã thích mấy bộ, mà Tần Mạc vốn muốn mua tặng nên miễn là cô mặc đẹp, anh đều mua hết.
Bạn trai đối xử tốt như vậy, lại còn được chọn đồ yêu thích, một cô gái như Lý Tâm Đồng tất nhiên sẽ cười tươi như hoa.
Nhưng những nụ cười ấy, rơi vào mắt Diêu Văn Tích, thì lại biến thành điều khác hẳn.
Bà ta cho rằng, cô cười vui như thế là vì lấy được đồ hiệu đắt tiền, đúng là loại con gái hám tiền!