Tần Mạc mua quần áo cho Lý Tâm Đồng, đúng là không hề rẻ. Dù sao nơi này cũng toàn cửa hàng hàng hiệu, vào đại một tiệm nào thì đồ cũng không dưới vài ngàn.
Thật ra, những món anh mua cho Lý Tâm Đồng cũng chỉ là những bộ đồ thường ngày cô hay mặc, chứ chưa tới mức hàng cao cấp đặt riêng hay phiên bản giới hạn.
Có bộ vài ngàn, có bộ hơn chục ngàn, vài bộ cộng lại cũng hơn trăm ngàn tệ rồi.
Sau đó, anh lại chọn thêm cho cô hai bộ váy dạ tiệc nhỏ, để sau này đi tiệc còn có cái mặc. Váy dạ tiệc thì giá cao hơn một chút: một bộ 50.000 tệ, một bộ 70.000 tệ.
Cộng lại cũng gần nửa triệu.
Sau khi gửi hết đồ ra xe, anh lại đưa cô đi mua giày. Giày không mua quá nhiều, chỉ vài đôi cao gót, vài đôi thể thao. Tần Mạc nói, dạo gần đây cô học hành đến lú người rồi, phải dẫn ra ngoài vận động nhiều hơn, nên mua thêm vài đôi giày thể thao cho tiện.
Tiếp đến là túi xách, thứ không thể thiếu với con gái, giá cả chênh lệch cực lớn.
Lý Tâm Đồng không phải kiểu cuồng hàng hiệu, nhưng cô rất hiểu biết về các thương hiệu, dù gì từ nhỏ đã tiếp xúc nên cũng có mắt nhìn đồ.
Cô chọn hai chiếc túi xách nhỏ, một đeo vai, một xách tay.
Chiếc đeo vai là đắt nhất, một thương hiệu xa xỉ bậc nhất thế giới, tuy không phải phiên bản giới hạn nhưng giá cũng hơn 300.000 tệ.
Lý Tâm Đồng vừa nhìn thấy đã thích ngay. Tần Mạc đương nhiên mua liền không do dự.
Với việc này, thật ra Tâm Đồng cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt, không phải kiểu ngại ngùng vì bạn trai chi nhiều tiền. Bởi vì trước kia cô cũng từng tặng quà cho Tần Mạc như thế, là những món mà cô đích thân chọn lựa kỹ càng, và luôn chọn thứ tốt nhất.
Là tiểu thư Lý gia, Lý đại tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, thật sự không thấy việc một chiếc túi hơn 300.000 tệ là quá khó chấp nhận.
Tuy cũng thấy hơi… đắt một chút!
Trước đây cô từng tặng Tần Mạc một chiếc thắt lưng da, hơn 600.000 tệ, tìm rất lâu mới chọn được.
Cuối cùng, Tần Mạc kéo tay cô: “Đi, mua thêm cho em một cái ba lô nữa, tuần sau anh đưa em đi leo núi.”
“Hả? Leo núi á?” Tâm Đồng ngạc nhiên.
“Ừ! Em phải ra ngoài vận động, đừng có ru rú trong nhà mãi.”
Mua ba lô xong, thời gian cũng vừa vặn để đi ăn trưa.
Buổi sáng hai người ăn chẳng bao nhiêu, mỗi người chỉ ăn một bát mì nhỏ nên giờ ăn trưa là vừa đẹp.
Tần Mạc hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tâm Đồng cười hí hửng: “Lẩu!”
Tần Mạc bật cười, xoa đầu cô: “Đi, ăn lẩu!”
Sau bữa lẩu, nghỉ ngơi một lát rồi buổi chiều anh lại đưa cô đi mua trang sức, đều là những món dễ đeo hằng ngày, không phải trang sức quý hiếm để sưu tầm, nên chi phí cũng không quá cao.
Chi phí cũng xêm xêm như lúc mua quần áo và giày.
Sau khi mua trang sức xong, hai người uống chút trà sữa, ăn kem, buổi tối thì đi xem phim dài. Cả ngày hôm đó, Tần Mạc đưa cô đi chơi khắp nơi, đến mức Tâm Đồng mệt rã rời.
Nhưng lại là một ngày vô cùng hạnh phúc.
Trên đường về, cô vẫn ngồi trong xe ríu rít nói cười không ngớt, vui vẻ hết chỗ nói.
Còn Diêu Văn Tích thì âm thầm theo dõi cả ngày. Tận mắt nhìn thấy con trai mình đưa người con gái đó đi dạo phố suốt một ngày mà đã tiêu hết mấy trăm ngàn. Nếu cứ tiếp tục qua lại như thế, không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền nữa!
Bà ta không thể để con trai bị hủy hoại bởi kiểu con gái này. Phải ngăn cản!
Đến mức này rồi, bà ta cũng không cần theo dõi nữa. Đúng lúc trợ lý gọi điện nói công ty có việc cần giải quyết, bà ta lập tức quay về xử lý.
Lúc này đã gần tám giờ tối, nhưng văn phòng công ty vẫn còn sáng đèn.
Diêu Văn Tích bước vào với gương mặt lạnh tanh: “Xảy ra chuyện gì?”