Mục lục
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ cả đời tự cho rằng mình đã đối xử rất tốt với con cháu trong nhà. Ông chăm sóc, bồi dưỡng từng đứa một cách tận tâm, chưa từng cưỡng ép ai điều gì. Ai thích làm gì thì làm, tuy ông xem trọng trách nhiệm gia tộc, nhưng chưa bao giờ bắt buộc ai phải kế thừa tương lai Lục gia.

Lục Hạo Đình là cháu đích tôn, vừa có năng lực lại vừa có chí hướng, chính vì vậy ông mới chọn anh làm người kế nghiệp.

Trong bốn người con trai của ông, trừ người con thứ ba, thì con thứ hai và thứ tư làm nghề nghiệp gần như chẳng liên quan gì đến ngành nghề truyền thống của gia tộc.

Ông cụ nghĩ, bản thân mình đã buông bỏ danh lợi, hết lòng yêu thương con cháu.

Nhưng giờ xem ra, bọn họ căn bản chẳng biết đủ là gì.

Ông cụ Lục tức đến bật cười: “Được lắm! Cô còn biết ấm ức nữa cơ à? Thẩm Hương Lan, mấy năm nay là tôi nhân nhượng cô quá, nên cô mới to gan như vậy phải không? Cô nghĩ tôi không biết mấy chuyện cô làm sao?”

“Còn dám hỏi tôi là cô sai chỗ nào? Mấy trò bẩn thỉu của Thẩm gia, cô định giả vờ như chưa từng xảy ra chắc?”

Thẩm Hương Lan khựng người lại!

Ông cụ Lục giận dữ nói: “Lần trước tôi đã ra lệnh đóng cửa xưởng dược của Thẩm gia, hai đứa em trai cô cũng bị nhốt hai tháng mới được thả ra, thế mà vẫn không biết hối cải, vừa ra là lại gây chuyện. Thẩm Hương Lan! Cô là dâu Lục gia, đến cả con dâu nhà tôi có gia thế mạnh nhất, xuất thân tốt nhất là vợ thằng ba còn chưa dám coi lời tôi như gió thoảng bên tai. Ai cho cô cái gan dám không coi lời tôi ra gì? Trả lời đi!”

Ánh mắt Thẩm Hương Lan trở nên đờ đẫn, không biết nói gì.

“Bao nhiêu năm nay dựa vào danh tiếng Lục gia mà hống hách ngoài xã hội, phát triển bao năm vẫn chẳng nên trò trống gì, là một đống bùn thối không vớt nổi! Thế mà cô còn mặt mũi ngồi trong nhà than trời trách đất rằng Lục gia không cho cô đủ tiền xài? Cô nghĩ cô là ai hả?”

“Vợ tôi cả đời hy sinh cho Lục gia, cũng chưa bao giờ sống xa hoa như cô, cô lấy tư cách gì đòi hỏi?!”

Từ trước đến nay, ông cụ Lục thường chỉ dạy con trai, đây là lần đầu tiên ông dạy dỗ con dâu.

Năm xưa cũng chỉ có cô tiểu thư họ Hàn – vợ cũ của thằng ba, bị ông dạy một trận vì quá ngu xuẩn, nhưng giờ đây đến cả con dâu trưởng cũng chẳng ra gì!

Cơn giận của ông cụ không thể dừng lại. Lần này mọi chuyện quá lớn, ông không định bỏ qua cho cái cặp vợ chồng gây họa này.

“Ra ngoài làm ăn kiếm tiền bẩn, rồi còn dám về nhà tính kế với chính con trai mình? Cố Vân Tịch là cháu dâu do tôi đích thân chọn, ai cho các người cái gan dám vu khống hãm hại nó? Bao nhiêu năm sống trong Lục gia, các người coi đó là đặc quyền chắc? Giờ thì to gan đến mức dám coi thường cả tôi rồi hả?”

Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan không dám hé răng.

Roi được mang tới, ông cụ Lục vung tay, quất mạnh một roi vào người Lục Thanh Bác.

“Á…!!”

Đây là roi ngựa ông cụ từng dùng thời trai trẻ, sau đó được cất trong nhà, bao năm không đụng đến, lần này lấy ra, là thật sự không định bỏ qua.

Hành vi của Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan đã chạm đến giới hạn cuối cùng của ông.

“Ba… đừng đánh nữa mà…”

Thẩm Hương Lan thấy chồng bị đánh, vừa định mở miệng cầu xin, lập tức bị ông cụ quất thẳng một roi.

Ông không nói thêm một lời nào, vung roi liên tiếp quất vào hai người, không chừa ai.

Tiếng roi “chát chát”, tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp biệt thự Lục gia. Cảnh tượng thế này, thật sự hiếm thấy. Lần gần nhất là khi Lục Thanh Bác kiên quyết đòi ly hôn với vợ cũ.

Ông cụ xuất thân quân đội, sức khỏe cường tráng, ra tay lại không hề nương nhẹ. Chỉ trong chốc lát, cả hai đã gục xuống đất, rên rỉ thảm thiết, quần áo rách toạc.

Nhất là Thẩm Hương Lan, mặc đồ bệnh nhân mỏng manh, bị roi quất trúng, vải rách toạc ra từng mảnh.

Đánh thêm một lúc nữa, cả hai người đều da tróc thịt bong.

Ông cụ không hề nể nang, roi quất đâu là trúng đó, ngay cả mặt cũng không tránh, Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan bị đánh đến mức mặt mày sưng tấy, thảm hại không tưởng.

Tiếng thét chói tai vang khắp Lục gia. Trong nhà không phải không có người, nhưng ngay từ đầu ông cụ đã ra lệnh, ai nấy ở yên trong phòng, không ai được ra can.

Các con trai khác thì đang đi làm, không ai hay biết chuyện gì xảy ra.

...

Trên tầng hai, Lục Hạo Vũ ngồi trong phòng, nước mắt lặng lẽ rơi, nghe rõ tiếng ba mẹ mình la hét đau đớn dưới lầu.

Lúc nãy, khi ông nội nổi giận, chỉ định đánh ba cậu. Còn mẹ, thậm chí ông nội không nhắc đến một lời. Nhưng đó mới là điều đáng sợ nhất.

Ba cậu dù có phạm lỗi lớn đến đâu, ông nội cũng không thể nào đuổi đi thật. Cùng lắm là đánh một trận, chịu chút đau.

Nhưng mẹ thì khác.

Mẹ không phải người Lục gia, không phải con ông bà nội sinh ra. Đã thế còn ngoan cố, hồ đồ, gây bao chuyện dại dột. Thẩm gia đã nhiều lần đụng chạm giới hạn của ông nội, lần này còn cùng ba âm mưu hại Cố Vân Tịch, để đối phó anh cả.

Cậu sợ, nếu mẹ không về chịu phạt, ông nội sẽ đuổi mẹ ra khỏi nhà.

Thà bị đánh, bị phạt, còn hơn bị đuổi. Ít nhất, sau khi ông nội hả giận, có thể sẽ không đuổi mẹ đi nữa.

Về chịu phạt, ít nhất mẹ vẫn còn có ba ở bên, còn nếu bị đuổi khỏi Lục gia… thì mẹ sống không nổi.

Mẹ cậu quá kiêu ngạo, quá xem trọng danh phận. Bây giờ Thẩm gia đã sụp đổ không còn gì, nếu bị Lục gia ruồng bỏ nữa, dù cậu có đưa tiền nuôi mẹ cả đời… bà cũng không sống nổi.

Chính vì vậy… cậu mới gọi điện bảo mẹ quay về nhận phạt.

—--------

Maya: Thương tiểu Vũ quá trời… 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK