Lý Tâm Đồng vừa ăn mì vừa cười tít mắt.
Tần Mạc là người sống rất có quy tắc. Dù có những lúc bận công việc đến khuya thì anh cũng chỉ ăn nhẹ vào buổi tối, gần như không bao giờ ăn quá no.
Tô mì này rõ ràng là vì lo cô bị đói nên mới làm cho cô ăn lót dạ.
Không để cô ngủ trong tình trạng bụng đói, mà cũng không để cô ăn đến mức no căng khó chịu.
Thật sự... đôi lúc, cô cũng không trách mình vì quá mê mẩn anh!
Một người đàn ông xuất sắc, tự kỷ luật, còn đẹp trai thế này, không mê mới là lạ!
Lý Tâm Đồng vốn sống đơn giản, đôi khi còn có chút lười biếng. Cô không có những thói quen tốt như Tần Mạc, nhưng kể từ khi quen anh, dần dần cô bị ảnh hưởng. Một số thói quen xấu cũng từ đó mà thay đổi.
Sau khi cô ăn xong, Tần Mạc đi rửa bát, rồi quay lại kéo cô dậy: “Đi thôi, ra ngoài đi dạo chút nào. Ngồi lâu như vậy rồi, đi vận động một chút.”
“Ưm…” Lý Tâm Đồng uể oải: “Em còn chút xíu nữa là học xong rồi, có một câu cuối em vẫn chưa hiểu.”
“Về rồi anh giảng cho. Giờ đi dạo một lát, rồi về tắm rửa đi ngủ.”
Tần Mạc kéo cô ra ngoài.
Khu này là khu nhà cao cấp, môi trường cực kỳ tốt. Lúc này trời đã tối nhưng vẫn còn vài người đang đi bộ ngoài đường.
Tần Mạc nắm tay cô, dắt cô đi chậm rãi: “Đi thôi! Ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt cho em. Đừng suốt ngày ru rú ở nhà.”
Lý Tâm Đồng nhìn quanh, người không nhiều, nhưng đèn đường hai bên vườn hoa lại rất sáng.
“Cả ngày em đã mệt lắm rồi, có thời gian thì nên làm xong bài sớm mà đi ngủ, chứ còn ra ngoài làm gì nữa!”
Tần Mạc dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Dạo này em học chăm quá rồi, không thấy mệt sao?”
Lý Tâm Đồng thở dài: “Chính vì mệt nên mới muốn tranh thủ nghỉ ngơi. Em không muốn lãng phí chút thời gian nào luôn ấy!”
Tần Mạc lườm cô: “Anh rủ em đi dạo tí thôi mà gọi là lãng phí thời gian à? Tiểu nha đầu, ở bên bạn trai, lãng mạn cũng không được hả?”
Lý Tâm Đồng khựng lại.
Tần Mạc bật cười, kéo cô vào lòng, trán tựa trán, cười dịu dàng: “Chỉ là thấy em học hành cực quá, nên anh mới muốn dắt em ra ngoài thư giãn một chút.”
“Em xem, gió nhẹ hiu hiu, sao trời đầy sao, hoa trong vườn cũng nở rực rỡ… Có cảm giác thơ mộng dưới trăng trước hoa không? Có bạn trai đẹp trai thế này đi dạo cùng em, không thấy chút xíu lãng mạn nào à?”
Lý Tâm Đồng lập tức cười ngây ngô: “Hi hi hi, có chút chút!”
Tần Mạc nói tiếp: “Anh thấy em học tập căng thẳng quá, sợ em nản, nên mới muốn thêm chút lãng mạn vào những ngày bình thường. Thế mà em lại không cảm kích gì cả!”
“Không có không có, em rất vui, thật sự rất vui luôn đó!”
Lý Tâm Đồng nhón chân lên, hôn lên má Tần Mạc một cái: “Cảm ơn chồng yêu!”
Tần Mạc bật cười: “Em gọi anh là gì cơ?”
“Chồng yêu!”
Tần Mạc cười khì, hôn cái chụt lên trán cô, cố ý kêu to tiếng: “Ngoan quá!”
“Ha ha ha ha…” Lý Tâm Đồng cười khanh khách, vui đến mức không kìm được.
Tần Mạc dắt cô đi dạo dưới lầu một lúc, rồi đưa cô lên nhà. Sau đó bảo cô đi tắm, còn bài chưa hiểu thì để lát nữa anh giảng tiếp.
Lý Tâm Đồng tắm xong, thay đồ ngủ rồi bước ra thì thấy Tần Mạc vẫn đang nghe điện thoại, chưa xong việc.
Đến khi anh nghe xong cuộc gọi, tắm rửa rồi quay lại phòng khách thì thấy cô gái nhỏ đã ngủ ngon lành trên ghế sofa từ lúc nào.
Cô vẫn còn trẻ, đúng độ tuổi thiếu nữ đẹp nhất. Vừa tắm xong, làn da càng thêm mịn màng, căng bóng, nằm yên lặng trên sofa, trông vừa ngoan ngoãn lại cực kỳ đáng yêu.
Tần Mạc nhìn cô, bất giác nhớ đến hai năm trước, khi cô nhóc này ngượng ngùng theo đuổi anh, bỗng bật cười khẽ:
“Vậy mà cũng ngủ mất tiêu luôn, đúng là hoàn toàn không đề phòng anh mà!”