Sau khi cúp máy, Tần Lập Vinh đứng trong thư phòng, gần như không kiềm chế nổi nụ cười khoái chí. Mọi rắc rối mà Diêu Văn Tích đang gánh chịu hôm nay, ông ta sớm đã lường trước được.
Tốt lắm!
Cái vẻ kiêu ngạo của Diêu Văn Tích suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng có ngày nếm mùi thất bại!
Tần Lập Vinh hừ lạnh một tiếng, cười gằn: “Diêu Văn Tích, sau lần này, tôi xem cô còn có thể kiêu căng được đến mức nào?”
Là vợ chồng hơn hai mươi năm, ông ta hiểu Diêu Văn Tích còn hơn ai hết.
Về khoản mưu mô toan tính, về khả năng nhìn người và đoán lòng dạ, Diêu Văn Tích, một tiểu thư danh giá được nuôi dạy trong nhung lụa, sao có thể so được với một người từng bước bò lên từ đáy xã hội như Tần Lập Vinh?
Xuất thân của ông ta không có gì nổi bật, nhưng chính nhờ bản lĩnh và thủ đoạn, ông ta mới có thể xây dựng thế lực vững mạnh ở Giang Châu, ngồi lên ghế chủ tịch tỉnh quyền lực nhất của tỉnh Giang Nam. Đó hoàn toàn không phải nhờ may mắn.
Công bằng mà nói, Diêu Văn Tích là tiểu thư Diêu gia, từng là bệ phóng giúp ông ta vươn lên. Nhưng ông ta cũng quá rõ tính cách của người phụ nữ này. Năm xưa chấp nhận lấy bà ta, cũng chỉ vì cần thế lực Diêu gia. Một kẻ không có bối cảnh như ông ta, lúc đó còn có thể lựa chọn gì khác?
Bây giờ, Tần Lập Vinh gần như đã là bá chủ ở Giang Châu.
Ông ta có nhất thiết phải đến Đế Đô?
Nếu đi được, tất nhiên là tốt!
Nếu không đi được, cũng chẳng sao cả.
Từng trải qua những ngày cùng cực nhất, ông ta biết trân trọng mọi thứ đang có. Không có gì đảm bảo thành công, ông ta sẽ không dễ dàng đánh cược cả sự nghiệp.
Chẳng qua Diêu Văn Tích chỉ là một con cờ thử đường mà thôi.
Nếu bà ta thành công, thì ông ta được lợi.
Nếu thất bại, thì cũng chẳng sao, càng hay. Đó là cơ hội để ông ta dạy cho vị thiên kim đại tiểu thư không biết lượng sức mình kia một bài học về hiện thực khắc nghiệt.
Nhiều năm nay, người ta gọi Diêu Văn Tích là nữ cường nhân, nhưng thực chất là nhờ có Tần Lập Vinh đứng phía sau nâng đỡ. Ấy thế mà người phụ nữ này không hề biết ơn, lại còn luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, nghĩ mình là tiểu thư Diêu gia thì muốn gì cũng được.
Giờ thì hay rồi.
Thất bại ê chề. Còn mặt mũi nào để ngẩng đầu nữa?
Tần Lập Vinh cũng biết, kiểu gì Diêu Văn Tích cũng sẽ tìm đến Lạc Vũ Vi, thậm chí chắc chắn sẽ đắc tội với cô ta.
Thật ra, nếu Lưu Tinh Trì chịu đứng về phía Tần gia, đồng ý hợp tác đôi bên cùng có lợi, thì cũng không phải không tốt. Đó sẽ là cơ hội để chèn chân vào giới quyền lực của Lục gia, giúp Tần gia tiến thêm một bước.
Nhưng nếu không được thì cũng chẳng sao. Diêu Văn Tích đắc tội với Lạc Vũ Vi, ảnh hưởng xấu đến quan hệ với Lưu Tinh Trì, thì... cũng chỉ ảnh hưởng đến bà ta thôi.
Bởi vì Tần Lập Vinh biết rõ: Mình không phải người dễ bị xem thường.
Ở Giang Châu, ông là ông ta vua không ngai. Ngay cả Lục Hạo Đình năm xưa còn phải nhường nhịn ông ta ba phần, huống chi là một Lưu Tinh Trì?
Chỉ cần Diêu Văn Tích không làm gì quá giới hạn, thì dù Lưu Tinh Trì hay Diệp Phồn có muốn ra tay, cũng chỉ dám đánh vào bà ta, tuyệt đối không dám động đến ông ta.
Về phần Tần Mạc, cũng vậy.
Lúc này, Tần Lập Vinh đang khoác một bộ vest cao cấp, tay cầm ly rượu vang đỏ, đứng trước cửa sổ sát đất rộng lớn, nhìn ra cảnh đêm thành phố rực rỡ phía ngoài, vẻ mặt bình thản mà lạnh lùng, như một kẻ đang tính toán cả cục diện.
Ông nhếch môi cười khẽ, lẩm bẩm: “Diêu Văn Tích à, cô ở bên con trai mình bao nhiêu năm, sinh ra nó, nuôi nó lớn, mà đến giờ còn không hiểu nổi tính cách nó ra sao.”
“Tiểu Mạc đúng là kế thừa cái khí chất kiêu ngạo của Diêu gia, nhưng nó trong sạch hơn cô nhiều. Cái gọi là ‘kiêu’ của cô chỉ là ngông cuồng ngu xuẩn thôi.”
“Với tính cách của Tiểu Mạc, nó không bao giờ đi giở trò với Cố Vân Tịch, cũng chẳng ngu ngốc như cô, đi gây chuyện với người bên Gia Cát gia.”
“Nó hiểu rất rõ, nếu động vào Cố Vân Tịch, Gia Cát gia có thể khiến nó mất tất cả chỉ trong một đêm. Kiểu suy nghĩ hoang tưởng như vậy, chỉ có cái đầu ngạo mạn không biết sợ trời đất của cô mới có thể nảy ra thôi!”
Ông cười nhạt, lắc đầu, đầy khinh thường.