Mục lục
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bên Đế Đô chắc phải làm phiền Diệp Phồn rồi. Sau khi chúng ta rời đi, công ty bên này vẫn cần người điều hành, người dưới tay em bây giờ… vẫn chưa đủ tầm để gánh vác cả một cục diện lớn như vậy. Diệp Cẩn thì còn quá trẻ, mới bước chân vào giới, chưa chắc đã đủ sức trấn áp được người khác.”

“Nhân lúc vẫn còn ở đây, chúng ta nên tranh thủ  chỉ dẫn thêm một thời gian. Đợi khi mình rời đi, có Diệp Phồn chống lưng, chắc là không có vấn đề gì lớn nữa đâu.”

“Chỉ khổ cho Diệp Phồn thôi, chắc phải đợi đến lúc bọn mình quay lại thì mới được đi hưởng tuần trăng mật!”

Hiện tại Diệp Phồn và Đường Cẩm đã có con. Nhờ mối quan hệ với Cố Vân Tịch, địa vị của Đường Cẩm cũng được “thăng cấp”, Diệp gia cũng không dám coi thường Đường Cẩm như trước nữa.

Thêm vào đó, mẹ của Diệp Phồn cũng không còn phản đối gay gắt như trước, nên đám cưới của hai người không gặp trở ngại nào đáng kể.

Chỉ là gần đây quá bận: cô và Lục Hạo Đình cưới trước, Cố Hy Nhiễm và Đường Dục cũng tổ chức hôn lễ, sau đó phải cùng Gia Cát Nguyệt Hoa trở về nhà. Thế nên, lễ cưới của Diệp Phồn và Đường Cẩm phải tạm dời lại.

Cố Vân Tịch cười nói: “Cũng hết cách, ai bảo Lão Tam có con trước anh chứ. Con người ta giờ lớn tướng rồi, mà người đại ca là anh còn chưa có con nào. Đương nhiên là phải để anh ta nhường rồi, đúng không?”

Lục Hạo Đình phá lên cười, cúi đầu hôn mạnh lên má cô một cái: “Đúng rồi! Phải để lão Tam đợi thêm chút nữa!”

Nhớ đến cái vẻ vênh váo của Diệp Phồn khi biết mình có con trai lớn như vậy, Lục Hạo Đình không khỏi ghen tị, vô thức liếc sang bụng dưới của Vân Tịch…

“Chúng ta… bao giờ mới có con nhỉ?”

Cố Vân Tịch: “…”

“Anh muốn có con sao? Thích con trai hay con gái?”

Lục Hạo Đình cười dịu dàng: “Bất kể là con trai hay con gái, chỉ cần là con của chúng ta, thì anh đều yêu cả. Nhưng mà, thỉnh thoảng nghĩ đến ánh mắt đầy căm ghét của đại ca em nhìn anh, tự nhiên lại cảm thấy, hay là có con trai thì hơn.”

Cố Vân Tịch nhướng mày: “Vì sao?”

Lục Hạo Đình nhún vai: “Anh mà nuôi một đứa con gái xinh xắn từ nhỏ đến lớn, rồi bị một thằng nhãi nào đó lừa gạt đem đi mất, thì anh chắc chắn chịu không nổi! Chắc chắn sẽ giống đại ca em, muốn đánh chết thằng đó cho hả giận!”

Cố Vân Tịch: “…”

“Nên là… sinh con trai thôi! Sinh con trai đỡ phải lo mấy chuyện đau đầu đó. Sau này nó lớn lên muốn theo đuổi con gái người ta, anh còn có thể chỉ chiêu cho nó nữa! Chứ mà con gái thì… thật sự không nỡ gả đi đâu…”

Cố Vân Tịch mím môi, bật cười, rồi đột nhiên hỏi: “Anh nói xem… lần này anh theo anh cả em về nhà, liệu có bị ba em đánh không?”

Lục Hạo Đình: “…”

Thở dài…

Không còn cách nào khác!

Tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, đã có một “đại ca vợ” khó chơi như vậy rồi, giờ lại thêm một “ba vợ” chưa biết tính nết thế nào…

Lục Hạo Đình nói: “Người ta nói, mẹ vợ mà thích con rể thì càng nhìn càng vừa mắt. Em nói xem, nếu anh lấy lòng được mẹ em, thì ba em có còn làm khó được anh không?”

Cố Vân Tịch: “…”

Lục Hạo Đình, anh đúng là cao tay!

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Em nghe đại ca nói, ba em rất yêu mẹ em, sau khi mẹ xảy ra chuyện, ba luôn ở bên chăm sóc. Em nghĩ… ba chắc chắn là rất để tâm đến mẹ. Đến lúc đó, nếu anh có bản lĩnh khiến mẹ vui lòng, thì ba cũng sẽ đứng về phía anh thôi!”

Lục Hạo Đình cười tươi rói: “Anh đẹp trai thế này, lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, em còn thích anh như vậy, thì mẹ em chắc chắn cũng sẽ thích anh thôi!”

Cố Vân Tịch: “…”

Ngoan ngoãn hiểu chuyện?

Lục đại thiếu gia, mặt anh dày thật đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK