“Aaaa aaaa…”
Diêu Văn Tích gào thét thảm thiết, nước lạnh pha đủ loại gia vị kia đổ lên người khiến toàn thân bà ta ướt sũng, tóc dính bết lên mặt. Vì trong nước có muối, nên những vết thương trên người bà ta bắt đầu đau rát đến tận xương tủy!
“Mấy người rốt cuộc là ai? Tôi là phu nhân của Tần gia ở Giang Châu! Tôi sẽ khiến các người không được chết yên thân!”
Diêu Văn Tích từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị làm nhục thê thảm như thế này, lúc này bà ta hận không thể giết chết đám người trước mặt!
Mẹ của Lý Tâm Đồng nhếch môi cười, bước lên vài bước, cúi người nhìn Diêu Văn Tích: “Tôi là ai? Nói cho bà biết cũng chẳng sao, tôi là mẹ của Lý Tâm Đồng. Con gái tôi bị bà đánh thành ra như vậy, tôi đến đây tính sổ!”
“À đúng rồi! Tôi biết bà là phu nhân Tần gia ở Giang Châu, chồng bà là Tần Lập Vinh. Nhưng Lý gia chúng tôi chẳng sợ ông ta đâu. Ba chồng tôi là cụ Lý Vinh Quang, chồng tôi là Lý Vĩ Dũng. Còn con bé Tâm Đồng nhà tôi là bảo bối của cả nhà, bà dám đánh nó? Bà là ai tôi mặc kệ, cứ thế mà đánh trả thôi!”
Diêu Văn Tích lúc này trợn mắt kinh hãi!
Lý Tâm Đồng?
Cái con tiện nhân không biết xấu hổ đó sao?
“Bà… Lý gia mấy người…”
Bà ta không quen biết Lý Vinh Quang, cũng chưa từng nghe đến cái tên Lý Vĩ Dũng.
Mẹ của Lý Tâm Đồng bật cười, nắm lấy cằm Diêu Văn Tích, nhấn mạnh từng câu: “Lý gia chúng tôi tuy không vang danh như Lục gia, Đường gia hay Diệp gia mà bà biết, nhưng cũng là danh môn vọng tộc ở đế đô. Còn Tần gia mấy người? Đừng mơ động được vào con gái tôi!”
“À đúng rồi, hôm nay tôi đã đánh bà rồi đấy. Sao nào? Có muốn báo cảnh sát không?”
Ánh mắt Diêu Văn Tích co rút dữ dội.
Mẹ của Lý Tâm Đồng cười khẩy: “Báo thì cứ báo, tôi không cản. Phu nhân Tần gia bà bắt cóc con gái tôi, còn đánh con bé trọng thương. Giờ tôi đến đây trả lại bà những gì bà đã làm, bà đoán xem cuối cùng ai sẽ thiệt? Bà hay tôi?”
“Còn nếu muốn giải quyết riêng… ha ha, nãy giờ người hầu nhà bà đã gọi cho chồng bà rồi đấy. Hình như… ông ta chẳng coi chuyện này ra gì!”
Diêu Văn Tích sững sờ, ánh mắt không thể tin nổi quay lại nhìn đám người giúp việc.
Người giúp việc rút người lại, nhưng rồi vẫn gật đầu xác nhận.
Diêu Văn Tích lập tức nghẹn họng, không thốt nổi một chữ!
Mẹ của Lý Tâm Đồng hừ lạnh: “Hôm nay coi như là một bài học! Diêu Văn Tích, tôi cảnh cáo bà, sau này nếu còn dám động đến con gái tôi dù chỉ là một sợi tóc, thì cả đời này bà đừng hòng bước chân vào Đế Đô thêm nửa bước!”
“Chúng ta đi!”
Bà hất tay một cái, đứng dậy chỉnh lại quần áo, rồi dẫn theo hai con dâu cùng các người giúp việc quay người rời khỏi.
Diêu Văn Tích không ngăn lại được, bà ta vẫn ngơ ngác như người mất hồn. Dù có nghĩ nát óc cũng không thể tin được Lý Tâm Đồng lại là con gái danh gia vọng tộc?
Lý gia?
“Aaaa aaaa aaaa…”
Tiếng gào thét chói tai vang vọng khắp biệt thự!
Mẹ của Lý Tâm Đồng ở ngoài cửa cũng nghe thấy, khẽ bĩu môi khinh bỉ, rồi dẫn người thản nhiên rời đi.
…
Cùng lúc đó, Tần Mạc rời khỏi biệt thự Tần gia, lập tức vội vàng đến Lý gia. Anh vẫn chưa kịp kiểm tra kỹ vết thương của Lý Tâm Đồng, đã phải để người khác đưa cô ấy về nhà. Nhất là không phải chính tay anh đưa về, điều này khiến anh càng lo lắng.
Anh biết, càng để lâu, cô bé kia sẽ càng tủi thân, càng giận anh hơn.
Và Lý gia… cũng sẽ càng thất vọng về anh!
Anh vội vàng đến Lý gia, nhưng trong nhà lại không có mấy người.
Đám đàn ông đều đi làm cả rồi, chỉ có ông bà nội của Lý Tâm Đồng ở nhà. Ông nội ngồi trong phòng khách, bà nội đang ở trong bếp nấu món bổ dưỡng cho cháu gái.
Tần Mạc bước vào, thấy ông nội Lý thì mím môi, tiến lại gần, cúi người thật sâu:
“Ông nội Lý, cháu xin lỗi. Là cháu để Tâm Đồng phải chịu ấm ức. Mẹ cháu đã sai, cháu thay bà ấy xin lỗi ông!”