Dù Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan có giãy giụa thế nào, cuối cùng vẫn bị áp giải rời đi.
Tiếng gào khóc của họ vang khắp khu nhà, các nhà xung quanh đều nghe thấy. Ai cũng biết, đại phòng Lục gia đã sụp đổ.
Mà không phải do các phòng khác tranh đấu hạ bệ, mà là chính Lục Hạo Đình, người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, tự mình ra tay xử lý ba mẹ ruột của mình.
Họ còn một cậu con trai nhỏ là Lục Hạo Vũ, năm nay mới 15 tuổi, xem ra không đấu lại được với Lục Hạo Đình rồi.
Lục Hạo Vũ trở về phòng, đứng trước cửa kính sát đất, nhìn lên bầu trời đen thẫm bên ngoài. Cậu biết rõ lúc này có lẽ rất nhiều người đang dòm ngó Lục gia. Không chừng cậu, đứa cháu trai bị cô lập nhất, cũng nằm trong sự toan tính của bọn họ.
Lục Hạo Vũ cười lạnh một tiếng, khuôn mặt non nớt bỗng hiện lên vẻ tàn nhẫn và lạnh lẽo đáng sợ!
...
Chuyện của Lục Thanh Bác và Thẩm Hương Lan, Cố Vân Tịch cũng chỉ nghe qua một chút rồi bỏ ngoài tai, chẳng bận tâm gì thêm.
Bây giờ, cô rất mong chờ chuyện của Đường Dục.
...
Cô ôm máy tính chạy đến trước mặt Lục Hạo Đình, tươi cười hỏi: “Chuyện của Đường Dục, anh nói với ông Đường rồi phải không? Khi nào gặp mặt vậy?"
Lục Hạo Đình quay đầu nhìn cô, cười đáp: "Đúng là đã nói rồi. Ông cụ rất vui. Hiện tại quyết định vẫn là gặp ở Tĩnh Thủy Loan. Ông bảo nếu em đồng ý, thì vẫn tổ chức tiệc nhận người thân, ông thật lòng muốn nhận em làm cháu gái nuôi."
"Giờ lại biết thêm mẹ Tiểu Phong và em là chị em họ, ông càng vui hơn, dự định sẽ công bố thân phận của Đường Dục luôn trong buổi tiệc đó."
Cố Vân Tịch kinh ngạc: "Dễ vậy sao? Công bố luôn? Vậy không có vấn đề gì ạ? Năm đó Đường Dục là... đã rời đi rất lâu, lần này quay về lấy lý do gì?"
Một người từng được thông báo là đã hy sinh, bỗng dưng sống trở lại sau 8 năm không một tin tức, chuyện này chẳng lẽ không cần giải thích gì sao?
Lục Hạo Đình cười: "Chuyện đó thì phải cảm ơn đại ca rồi. Anh ấy đồng ý ra mặt xác nhận thân phận giúp cậu ta, còn gì đáng nghi nữa?"
Cố Vân Tịch trợn tròn mắt: “Đa... Đại ca? Thân phận của đại ca..."
Lục Hạo Đình mỉm cười: "Anh từng nói với em rồi còn gì, đất nước mà đại ca em đang ở, thực ra tầng lớp tối cao của quốc gia này đều biết. Trên thế giới, người biết bí mật đó không ít đâu, chỉ là dân thường không biết thôi."
"Bây giờ anh ấy đích thân đến báo với lãnh đạo cấp cao, thì còn ai dám không tin?"
Cố Vân Tịch: "……"
Đại ca đúng là… siêu cấp đỉnh luôn ấy!
Lục Hạo Đình thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, bật cười: "Sao vậy? Bất ngờ lắm à? Những người biết bí mật đó đều rõ nơi đại ca em sống có công nghệ phát triển, rất thần bí và mạnh mẽ. Giờ đại ca tự mình chứng thực cho Đường Dục, còn ai dám nghi ngờ nữa?"
Cố Vân Tịch: "……"
Tầng lớp cao đã chấp nhận, vậy thì phía dưới khỏi cần giải thích. Dù có thắc mắc, cũng chẳng ai dám hỏi, những người có mắt nhìn thì biết rõ nên hỏi gì, không nên hỏi gì. Còn mấy kẻ không biết điều… thì vốn dĩ chẳng lên được đến vị trí này.
Cố Vân Tịch bật cười!
Thế này thì... đúng là rất mạnh mẽ, rất “đại ca”!
Cô lập tức nhào tới, chỉ vào mũi mình, nói: "Thế còn em thì sao? Còn em thì sao? Đại ca có nói gì về thân phận của em không? Giờ em có phải cũng siêu đỉnh rồi không?"
Lục Hạo Đình: "……"
Anh đưa tay xoa đầu cô, khiến mái tóc uốn sóng của cô rối tung cả lên: “Với cái tính bảo vệ người nhà như đại ca em, ngay cả Đường Dục còn bảo vệ được, thì chẳng lẽ lại quên em à?"
"Yeahhhh!" Cố Vân Tịch hét lên đầy phấn khích.
"Vậy sau này em có thể ngang nhiên mà đi rồi đúng không?!"
Lục Hạo Đình: "……"