Tần Mạc vừa rời khỏi Lý gia chưa được bao xa, điện thoại đã vang lên, là mẹ anh - Diêu Văn Tích gọi đến.
Tần Mạc đã đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra.
Vừa bắt máy, lập tức nghe thấy tiếng hét gần như phát điên của Diêu Văn Tích vọng ra.
Tuy trước đó mẹ của Lý Tâm Đồng đã nói cho bà ta biết thân phận của Lý Tâm Đồng không hề tầm thường, nhưng lúc này, Diêu Văn Tích đã chẳng còn tâm trí nào để cân nhắc điều đó. Bà ta chỉ biết mình vừa phải chịu một nỗi nhục chưa từng có, mà người ra tay lại là mẹ của con “con hồ ly tinh” kia!
Tần Mạc nghiêng điện thoại ra xa một chút, giọng chói tai kia mới dịu xuống đôi phần. Đến khi anh tới bệnh viện, Diêu Văn Tích vẫn còn đang bôi thuốc trên mặt mũi, vừa thấy anh liền phát điên.
Tần Mạc chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn bà ta như thể đang nhìn một người xa lạ đang mất kiểm soát.
Đến khi Diêu Văn Tích phát tiết xong, thở hồng hộc vì mệt, bà ta mới phát hiện từ đầu đến cuối Tần Mạc không nói một lời nào.
“Sao con không nói gì? Đến nước này rồi mà con còn bênh cái con tiện nhân đó à?!”
Tần Mạc đứng cạnh giường bệnh, giọng bình tĩnh đến mức lạnh lẽo: “Mẹ à, mẹ bây giờ chẳng còn chút dáng vẻ nào của thiên kim Diêu gia năm xưa nữa. Càng không giống phu nhân của chủ tịch tỉnh Giang Nam. Con gần như… không nhận ra mẹ nữa rồi.”
Diêu Văn Tích sững người, rồi sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn: “Mẹ bị đánh thành thế này mà con lại không có một chút phản ứng nào?! Lại còn bảo không nhận ra mẹ?! Mẹ bị người ta làm nhục thế này, chẳng lẽ còn muốn mẹ giữ bình tĩnh sao?!”
Tần Mạc: “Vậy mẹ muốn con làm gì?”
“Lập tức chia tay con tiện nhân kia, nghĩ cách khiến nó bị trường học tẩy chay! Còn bà già Lý gia kia thì nhất định phải…”
“Không thể nào.” Tần Mạc ngắt lời, ánh mắt lạnh băng: “Con sẽ không chia tay Đồng Đồng.”
Diêu Văn Tích lập tức phát điên: “Dựa vào cái gì?! Con mà cũng bị cô ta mê hoặc đến mất lý trí như vậy sao?! Cô ta khiến mẹ con ra nông nỗi này, mà con còn muốn ở bên cô ta?! Con hồ ly tinh đó nó đã cho con…”
“Đủ rồi!” Tần Mạc quát lên, mắt long lên dữ dội: “Đồng Đồng vô tội! Là mẹ chủ động đến gây chuyện trước! Tại sao con lại phải chia tay cô ấy? Còn Lý gia, mẹ có bản lĩnh thì đi mà tìm ba con, ông ấy không nói gì sao?”
Diêu Văn Tích nghẹn họng!
Bà ta tất nhiên là đã nói với Tần Lập Vinh, nhưng ông ta chẳng những không bênh vực bà ta, mà còn bảo chỉ là mâu thuẫn nhỏ, không đáng chấp nhặt, còn nghiêm cấm bà ta gây chuyện với Lý gia.
“Mẹ đánh con gái nhà người ta, bị họ đánh lại là điều hiển nhiên!”
Khóe miệng Tần Mạc nhếch lên, nở một nụ cười lạnh và đầy mỉa mai: “Ba không phản ứng gì đúng không? Con nói cho mẹ biết, Lý gia không hề đơn giản như mẹ tưởng. Đó là danh môn thế gia của Đế Đô, nền tảng còn vững chắc hơn cả Tần gia. Tuy chưa vươn tới đỉnh cao quyền lực, nhưng tuyệt đối không kém cạnh.”
“Đồng Đồng là cháu gái ruột duy nhất đời thứ ba của Lý gia, từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay. Mẹ ngang nhiên tới đánh cô ấy thành ra nông nỗi này, mà nhà họ chỉ tìm mẹ tính sổ chứ không tìm đến ba, mẹ nghĩ vì sao? Đó là nể mặt con!”
Diêu Văn Tích cắn răng!
Tần Mạc cười nhạt: “Mẹ cũng đâu phải mới tới Đế Đô, chắc mẹ biết rõ: ở nơi này, nếu ai đó thật sự muốn ‘xử’ mẹ, dễ như trở bàn tay.”
“Nơi này là Đế Đô, nơi tập trung các thế gia đại tộc, không phải Giang Châu nhỏ bé mà mẹ từng có thể một tay che trời. Dù Lý gia chưa đứng ở đỉnh cao trong giới quyền quý, nhưng tuyệt đối không e sợ Tần gia. Con nghĩ chắc ba cũng không can thiệp vào chuyện này đúng không? Đó chẳng phải là lý do quá rõ ràng rồi sao?”
Diêu Văn Tích tức đến run người: “Chẳng lẽ cứ để yên như thế này sao?!”