Bên phía Lục gia, ngoài họ hàng thân thích, các đối tác làm ăn trong và ngoài nước nhiều vô kể, Lục Hạo Đình không thể từ chối hết, nên cuối cùng đành chọn lọc ra những nhân vật quan trọng để mời đến.
Ngoài ra, bên phía hai anh em Diệp Phồn và Giang Minh Hàn cũng có không ít đối tác làm ăn muốn đến góp mặt, nên họ cũng chỉ chọn một phần trong số đó.
Còn có một thế lực “nặng ký” khác, là Đường gia!
Trên danh nghĩa, Cố Vân Tịch là cháu gái nuôi của cụ ông Đường gia. Lần này, cháu gái kết hôn, ông cụ Đường gần như đã mời hết tất cả bạn bè cũ của mình. Cộng thêm bạn bè, bạn học, đối tác của Cố Vân Tịch. Tính đi tính lại, ba trăm bàn tiệc suýt nữa còn không đủ chỗ ngồi!
Ngược lại, bên phía gia tộc Gia Cát, số lượng người đến tham dự lại là ít nhất. Nhưng chỉ cần có một mình Gia Cát Nguyệt Hoa là đủ “trấn trận” rồi. Tám người anh của Cố Vân Tịch ngồi chung một bàn, trong ba bàn ở thuỷ đình thì họ đã chiếm trọn một bàn.
Thân phận của những người này không rõ ràng, khiến không ít khách mời tò mò liếc mắt dò xét về phía họ.
Lúc thay đồ để đi mời rượu, khi Lục Hạo Đình dẫn Cố Vân Tịch vào phòng tân hôn trên thuyền, cô thực sự không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Phòng tân hôn được trang trí vô cùng tinh tế, tràn ngập phong vị cổ trang: từ rèm cưới, chăn gối đỏ rực, cho đến những chi tiết nhỏ nhất đều cực kỳ trau chuốt. Bộ khăn trải giường màu đỏ cũng là thêu tay hoàn toàn. Cố Vân Tịch bật cười: “Bảo sao trước đó anh cứ giấu em, không ngờ lại trang trí thành ra thế này. Mà sao lại đưa phòng tân hôn lên thuyền luôn vậy?”
Lục Hạo Đình mỉm cười: “Ở Đế Đô này, anh có không ít bất động sản. Nhưng khu Tĩnh Thủy Loan này có môi trường tốt nhất. Chỉ là những căn biệt thự ở đây… mình đã ở qua cả rồi. Ngày đầu tiên sau khi cưới, tất nhiên phải cho em một trải nghiệm khác biệt. Thế nào? Có thích không?”
Phòng tân hôn này khá rộng, có hai lớp cửa. Cửa đầu tiên mở ra là một sảnh nhỏ đón khách: có bàn viết, kệ sách, ghế ngồi.
Qua lớp cửa thứ hai mới đến phòng ngủ tân hôn, qua hai lớp màn lụa mỏng, bên trong mới là giường chính.
Chiếc giường gỗ có khung, hai bên kê sạp mềm, bàn trang điểm, ghế ngồi. Cửa sổ mở ra là mặt hồ trong xanh lấp lánh, cảnh đẹp khiến người ta ngây ngất.
Căn phòng này mang đậm phong vị cổ xưa, như phòng khuê các của tiểu thư khuê môn thời xưa vậy.
Vì là phòng tân hôn, sàn được trải thảm đỏ, tường và trần cũng trang hoàng bằng lụa đỏ rực. Một nơi xinh đẹp như thế này, làm sao Cố Vân Tịch không thích cho được?
Cô mỉm cười: “Thích, cực kỳ thích!”
Nói xong, cô đưa tay định tháo bộ lễ phục trên người. Lục Hạo Đình vội vàng giơ tay ra: “Để anh!”
Lễ phục dày và phức tạp, một người tháo sao nổi. Lục Hạo Đình từ từ giúp cô cởi lớp áo bên ngoài.
Trước mặt anh là một cô gái da trắng như ngọc, khuôn mặt trang điểm đỏ hồng rực rỡ, xinh đẹp động lòng người. Lục Hạo Đình không nhịn được ôm chầm lấy cô, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Cố Vân Tịch sững người, thân thể theo phản xạ muốn tránh, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng xoay người đè xuống tấm chăn cưới đỏ chót.
“Anh làm gì vậy? Ngoài kia còn bao nhiêu người đang chờ kìa!”
Lục Hạo Đình bật cười: “Đây là phòng tân hôn mà, sợ gì chứ? Bao nhiêu ngày không được ở cạnh em rồi, không nhớ anh sao?”
Những ngày gần đây vì lễ cưới, tuy bình thường hai người vẫn luôn ở bên nhau, nhưng trước đám cưới vài hôm, Gia Cát Nguyệt Hoa nhất quyết không cho họ ở gần nhau. Anh nói con gái xuất giá, trước khi về nhà chồng thì không được ở lại nhà bên đó, nếu không thì còn gọi gì là “xuất giá” nữa?
Dù có bản lĩnh đến đâu, Lục Hạo Đình cũng không dám cãi lại ông anh vợ này!
Mấy ngày không được ôm cô rồi… Anh thực sự rất nhớ cô.