Mục lục
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Vũ Vi đứng dậy vào bếp, mang cơm canh ra cho anh: “Cũng ổn. Giáo viên bọn em khá nghiêm, nếu không chú tâm học hành thì đúng là theo không kịp thật.”

Vị thầy này nổi tiếng trong giới y khoa, có rất nhiều sinh viên mong muốn được theo học, nhưng ông không dễ gì nhận học trò.

Trước đây để tìm hiểu thông tin, Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn đã phải nhờ không ít mối quan hệ.

Cuối cùng, cũng nhờ có mặt mũi của Cố Vân Tịch mà giáo sư Tạ chịu giới thiệu cô, từ đó cô mới có cơ hội theo học thầy hiện tại.

Nói thế để thấy, quan hệ xã hội đôi khi quan trọng đến thế nào.

Có điều kiện tốt như vậy, Lạc Vũ Vi đương nhiên phải cố gắng hết sức. Nếu không học hành đàng hoàng thì cũng thấy áy náy với thầy Tạ.

Lưu Tinh Trì vừa ăn vừa hỏi: “Đừng để mệt quá là được. À mà con đâu rồi?”

Lạc Vũ Vi cười: “Ngủ rồi. Ăn xong cái là lăn ra ngủ luôn, y như một con heo con ấy!”

Lưu Tinh Trì bật cười: “Con mình biết thương ba mẹ đấy chứ! Biết nghe lời lắm!”

...

Sau khi thay đồ, anh ghé phòng con xem một lát rồi mới quay lại ăn cơm.

Lạc Vũ Vi vẫn ngồi cạnh bàn, đọc sách, nhưng trong đầu cứ nghĩ mãi chuyện lúc chiều. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định nói ra: “Hôm nay… Diêu Văn Tích lại tìm em.”

Lưu Tinh Trì khựng lại, cau mày: “Bà ta lại gây chuyện gì à?”

“Không, bà ta cũng chẳng làm gì được em. Chỉ là em cảm thấy, bà ta đã chịu đựng đến giới hạn rồi. À, anh có biết gần đây bà ta có chuyện gì không? Hôm nay thái độ khác hẳn mọi lần, nói chuyện nhẹ nhàng hơn, em đoán chắc chắn là có chuyện.”

Phải nói, Lạc Vũ Vi rất hiểu con người Diêu Văn Tích. Chỉ một chút thay đổi trong thái độ thôi là cô đã nhận ra có điều bất thường.

Lưu Tinh Trì cười: “Đúng là em hiểu bà ta thật đấy. Bà ta đang gặp rắc rối.”

“Gần đây công ty họ đang tranh giành một dự án, nhưng mảnh đất đó lại có người khác nhắm tới. Đối phương còn lôi được một nhánh phụ Tịch gia ra làm chỗ dựa, mà Diêu Văn Tích thì không đọ nổi các mối quan hệ ở Đế Đô.”

Thực ra, Tần gia cũng thuộc dạng có máu mặt. Nhưng tiếc là, họ không có gốc rễ ở Đế Đô.

So với các gia đình lâu đời tại đây, người ta đương nhiên sẽ ưu tiên cho mối quan hệ bản địa hơn, nhất là bên kia còn có liên hệ với Tịch gia.

Lưu Tinh Trì nói tiếp: “Nếu anh ra mặt thì dù là Tịch Thiên Minh cũng không vì chuyện nhỏ này mà trở mặt với anh. Nhưng không có anh, Diêu Văn Tích còn không đầu lại với một người chỉ có chút quan hệ với Tịch gia. Khoảng cách rõ ràng như thế, bà ta không lo mới lạ.”

Hèn gì Diêu Văn Tích lại mất bình tĩnh như vậy.

Ngày trước ở Giang Châu, bà ta luôn đứng ở trên cao nhìn người khác. Giờ đến Đế Đô hai năm rồi mà vẫn chưa tạo được chỗ đứng, không sốt ruột mới lạ.

Lạc Vũ Vi gật đầu: “Em hiểu bà ta quá rõ. Kiểu gì cũng sắp đến giới hạn rồi, sắp tới chắc chắn sẽ có hành động.”

Lưu Tinh Trì liếc nhìn cô: “Sợ gì chứ? Đây là Đế Đô, bà ta không lật trời nổi đâu.”

Lạc Vũ Vi không nói gì.

Anh thấy thế, liền nói tiếp: “Em lo à? Thế này đi, anh cho người bảo vệ em. Đừng lo, bà ta không dám làm gì đâu. Tin anh, bà ta không dám đụng đến chúng ta đâu.”

Lạc Vũ Vi hơi lo lắng nói: “Em không sợ bà ta đụng đến em, chỉ sợ nếu bà ta điên lên mà làm gì tổn thương con thì không ổn. Con còn nhỏ quá, nhỡ bị dọa sợ thì sao…”

Nếu Diêu Văn Tích làm liều, lấy con ra để đe dọa thì thật sự nguy hiểm.

Gương mặt Lưu Tinh Trì tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Không đâu. Bà ta không dám!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK