Mục lục
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này vẫn còn sớm, quả thật cũng chẳng cần vội gì.

Cảnh sắc nơi đây đẹp đến nao lòng, đặc biệt là sau khi mặt hồ được trang hoàng lại càng rực rỡ, lộng lẫy hơn.

Trước đây lúc mọi người đến chơi, phần lớn thời gian đều ở biệt thự của Lục Hạo Đình. Còn chỗ của Gia Cát Nguyệt Hoa thì nằm cao hơn, ở lưng chừng núi. Tuy không rộng bằng nhà Lục Hạo Đình, nhưng với địa vị của anh ấy, muốn mở rộng thêm cũng chẳng ai dám cản.

Chính nhờ ở cao nên tầm nhìn cũng rộng mở hơn, đứng trên ban công là có thể nhìn thấy toàn cảnh mặt hồ, quả thực quá đẹp!

Tưởng Hân Lôi nhìn không chớp mắt, đầy vẻ ngưỡng mộ:

"Trời ơi, làm người giàu sướng thật đấy! Nơi này đẹp thế kia mà các người giàu lại biết tận hưởng mới ghê. Xem ra mình phải mau mau kiếm thật nhiều tiền, sau này tự sắm lấy một căn biệt thự thế này, rồi ngày ngày ngồi ban công ngắm cảnh, chắc mình sẽ vui đến phát điên luôn quá!"

Cố Vân Tịch chớp chớp mắt, cười trêu: "Cái này còn không đơn giản à? Cậu chỉ cần kiếm được một ông chồng có biệt thự ở đây là xong! Nhìn Đường Cẩm xem, hai đứa bọn mình đều chẳng có nhà ở khu này, nhưng chồng tụi mình thì có! Thế là sau này chỗ này chính là địa bàn của tụi mình rồi, muốn ở bao lâu thì ở."

Cố Vân Tịch nghĩ bụng, cái tên Giang Minh Hàn ngốc nghếch kia, tuy hay gắt gỏng nhưng thật ra cũng không phải người xấu, thôi thì nể mặt anh Hạo Đình, giúp một tay vậy.

Nghĩ thế, cô bắt đầu nghiêm túc truyền thụ “lý lẽ kỳ cục” cho Tưởng Hân Lôi: "Các anh em của anh Hạo Đình, ai nấy đều có nhà ở quanh đây. Ngay cả lão Ngũ, người sống ẩn dật nhất trong đám, cũng có một căn chung cư cao tầng ở ngay khu bên cạnh, lái xe đến đây chỉ mất hơn hai mươi phút. Tuy là cao tầng nhưng tầm nhìn cũng không tệ đâu, cũng có thể ngắm cả mặt hồ đấy nhé!"

"Cậu xem Vũ Vi đi, bản thân cũng chẳng có nhà ở đây, nhưng sau khi cưới lão Ngũ thì lập tức trở thành bà chủ bên đó rồi."

Cố Vân Tịch quan sát kỹ nét mặt của Tưởng Hân Lôi, thấy cô nàng vẫn cười tươi, dáng vẻ thản nhiên chẳng mảy may để tâm, liền hiểu ngay: con nhỏ này đang tưởng mình nói đùa, căn bản không coi là chuyện nghiêm túc.

Haiz… cái tên Giang Minh Hàn kia, quả thật là “ngã sấp mặt” vì phụ nữ rồi.

Đáng đời!

Cố Vân Tịch lại tiếp tục dồn ép: "Này này Lôi Lôi, cậu có muốn suy nghĩ thử không? Ừm… trong mấy anh em của Hạo Đình, giờ chỉ còn mỗi lão Tứ là còn độc thân. Biệt thự của anh ta nằm ngay gần nhà Diệp Phồn, cậu có muốn cân nhắc không?"

"Sau này nếu tụi mình đều dọn về đây ở gần nhau, mà lão Tứ lỡ làm cậu tức giận, cậu chỉ cần hét một tiếng là Tam tẩu Đường Cẩm của cậu sẽ lập tức xông tới bênh vực liền. Cậu hét thêm một tiếng nữa là chị cả là mình đây cũng nghe thấy luôn, nhảy ra hỗ trợ ngay. Thế nào, có hấp dẫn không?"

“Phụt…”

“Phụt hahaha…”

Mấy cô gái trong phòng cười đến ngả nghiêng.

Tưởng Hân Lôi trợn trắng mắt: "Cái tên Giang Minh Hàn đó á? Còn lâu tớ mới để mắt tới! Khó ưa chết đi được!"

Cố Vân Tịch: “…”

Lão Tứ à… không phải chị dâu này muốn nhớ thù đâu, mà tại cậu tự chuốc lấy đấy!

Tưởng Hân Lôi tiếp lời: "Tên đó tính khí cáu kỉnh, nói chuyện chẳng dễ nghe chút nào, cứ như con nít chưa cai sữa ấy, chẳng có tí chín chắn nào. Được mỗi cái mặt là còn tạm nhìn được, mà so với nam thần của tôi thì còn kém xa!"

 "Tớ cưới anh ta làm gì? Cưới thì tớ thà cưới nam thần của tớ còn hơn!"

Bên cạnh, Lương Đầu vội vàng giành phần: "Nam thần là của tớ! Tớ cũng muốn cưới anh ấy!"

Tưởng Hân Lôi nhún vai: "Được thôi được thôi, hai ta cùng cưới."

Lương Đầu không chịu: "Không được! Cậu đi cưới Giang Minh Hàn đi! Tớ cưới nam thần là đủ rồi!"

Tưởng Hân Lôi lập tức phản pháo: "Này này Tiểu Đầu, nam thần là của mọi người, hiểu không? Mọi, người đó, không thể một mình cậu độc chiếm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK