Tần Mạc bỗng cảm thấy… anh và mẹ mình căn bản không thể nói chuyện nổi với nhau.
“Cho dù con và Vân Tịch có thân đến đâu, cho dù Diệp Cẩn với cô ấy không thân bằng, thì cũng chỉ là bạn bè. Còn việc tuyển dụng, hợp tác, đó là chuyện công việc, hoàn toàn khác.”
“Dù con có thân thiết với Vân Tịch đến mức nào, thì tập đoàn Vân Thượng cũng là tập đoàn của riêng cô ấy. Cô ấy muốn giao cho ai quản lý là quyền của cô ấy, con không thể nghĩ rằng cái đó đáng ra phải thuộc về mình. Mẹ, sao mẹ lại có kiểu suy nghĩ như vậy?”
Diêu Văn Tích giận không chịu được, giọng đầy thất vọng: “Con ngốc thật rồi à? Nếu thể diện của Cố Vân Tịch lớn như vậy, thì tại sao con không biết tận dụng? Chỉ khi có ràng buộc về lợi ích, có qua có lại, thì mối quan hệ mới có thể duy trì lâu dài, con hiểu không?”
“Con mỗi ngày cố gắng phấn đấu chẳng phải cũng là để có ngày ngẩng cao đầu, bước lên đỉnh vinh quang sao? Con còn là trưởng tử của Tần gia nữa chứ! Vậy mà chỉ một bước, Diệp Cẩn đã vượt mặt con. Con có biết không? Bây giờ cho dù con có nỗ lực suốt cả đời, kết quả đạt được có khi cũng chỉ bằng được trình độ hiện tại của Diệp Cẩn thôi, con hiểu chưa?”
Khuôn mặt Tần Mạc trầm hẳn xuống, giọng lạnh đi thấy rõ: “Con hiểu.”
“Hiểu rồi sao con không chủ động tranh giành?”
“Mẹ nghĩ con nên tranh giành kiểu gì?”
Diêu Văn Tích lập tức đáp, không cần nghĩ: “Tất nhiên là tìm cách duy trì quan hệ tốt với Cố Vân Tịch, rồi gạt Diệp Cẩn ra, để con lên làm tổng giám đốc Tập đoàn Vân Thượng chứ sao nữa! Làm vậy thì con sẽ càng gắn kết sâu hơn với cái vòng quan hệ đỉnh cao đó. Cộng thêm thân phận trưởng tử Tần gia, Tiểu Mạc à!”
“Nếu con làm được đến bước này, thì cả Tần gia và Diêu gia chúng ta sẽ có thể thuận lợi phát triển ở Đế Đô. Con gom toàn bộ quyền lực trong tay lại, tập trung một mối, địa vị của con sẽ càng được nâng lên, con hiểu không?”
“Đến lúc đó, chức vụ của ba con nhất định sẽ được thăng tiến, chẳng bao lâu nữa, Tần gia chúng ta cũng có thể chen chân vào hàng ngũ siêu cấp hào môn ở Đế Đô. Mà đến khi ấy, ngay cả ba con cũng sẽ phải dựa vào con! Tên nghiệt chủng Tần Hiên kia sẽ không còn chỗ đứng trong nhà chúng ta nữa!”
Tất cả tương lai ấy, đẹp đẽ biết bao!
Càng nghĩ, Diêu Văn Tích càng thấy máu sôi sục, hưng phấn tột độ. Bà ta gần như không thể chờ nổi nữa, chỉ muốn nhanh chóng giành lấy tất cả những gì tưởng như chỉ còn cách một bước chân.
Nhưng chính dáng vẻ tham lam ấy lại khiến Tần Mạc cảm thấy chán ghét tận xương tủy!
Trong ấn tượng của anh, mẹ mình dù có mạnh mẽ bá đạo đi nữa, thì vẫn là một người cao quý và kiêu hãnh. Anh từng nghĩ, mẹ trở nên hay tranh giành mọi thứ, là vì cuộc hôn nhân nửa đời đầu của bà không được như ý, là vì anh - người con trai ốm yếu từ bé, không thể giúp mẹ giành được vị trí trong gia tộc, nên mới khiến mẹ hình thành tính cách cứng rắn đó.
Nhưng bây giờ anh mới nhận ra, không phải là mạnh mẽ, mà là tham lam!
Diêu Văn Tích đang chìm trong cảm xúc phấn khích tột độ, quay đầu nhìn Tần Mạc, chỉ thấy anh không nói gì, im lặng nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh như băng, gương mặt u ám đến đáng sợ. Bà ta nhíu mày nói: “Con có đang nghe mẹ nói không đấy? Cái ánh mắt gì thế kia?”
Tần Mạc lạnh giọng: “Mẹ, mẹ tỉnh mộng đi! Nếu Cố Vân Tịch có thể đạt được địa vị như bây giờ, thì cô ấy tuyệt đối không phải người ngốc. Cô ấy chọn Diệp Cẩn, chắc chắn là có lý do riêng.”
“Hơn nữa, gia đình mẹ đẻ của cô ấy quyền thế đến vậy, mẹ tưởng họ là đám ngu ngốc chắc? Nếu Diệp Cẩn không có bản lĩnh thực sự, thì cả người anh trai sâu không lường được của Vân Tịch cũng không bao giờ để cô ấy giao cả tập đoàn lớn như vậy cho cậu ta quản lý.”
“Còn nữa, trong cái giới đó, điều người ta kiêng kỵ nhất chính là mưu mô tính toán, là lòng tham vô đáy. Theo như con biết, Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì, cả những người có quan hệ làm ăn với Lục Hạo Đình, đều là những người lớn lên cùng nhau, anh em từ nhỏ. Giữa họ không có quá nhiều toan tính, tất cả đều rất minh bạch.”