Nụ cười trong mắt Lạc Vũ Vi càng thêm rõ ràng: “Đáng tiếc là tôi chẳng có nhà mẹ đẻ, chuyện này cũng chẳng thay đổi được.”
Diêu Văn Tích cười, bà ta đã đoán trước được Lạc Vũ Vi sẽ đồng ý: “Chỉ cần cô muốn, Tần gia chính là nhà mẹ đẻ của cô. Diêu gia cũng vậy.”
“Ồ?” Lạc Vũ Vi nhướng mày.
Diêu Văn Tích tiếp lời: “Vũ Vi à, cô là do chính tay tôi nuôi lớn, từ nhỏ đã sống ở Tần gia, cô là con nuôi của Tần gia, cô quên rồi sao? Còn Diêu gia, tình hình thế nào cô cũng rõ, phần lớn đều nằm trong tay tôi. Chỉ cần cô chịu, cả Tần gia và Diêu gia đều là chỗ dựa, là nhà mẹ đẻ của cô.”
“Có được sự ủng hộ của hai nhà, chuyện cô cưới Lưu Tinh Trì là chuyện chắc chắn. Cậu ta cần sự hậu thuẫn đó. Cả đời này cũng sẽ không dám làm gì cô, đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Lạc Vũ Vi cười khẽ: “Nghe có vẻ rất hấp dẫn đấy. Vậy… lúc tôi lấy chồng, các người có thể cho tôi bao nhiêu của hồi môn?”
Diêu Văn Tích: “……”
“Vũ Vi à, Tần gia là chủ tịch tỉnh Giang Nam, thân phận này so với một số danh gia vọng tộc ở Đế Đô cũng không kém gì. Nếu cô có được sự ủng hộ của Tần gia và Diêu gia, thì thân phận sẽ ngang hàng với các tiểu thư quyền quý ở Đế Đô. Cô có biết điều đó thay đổi được những gì không?”
“Nhà mẹ đẻ mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Chỉ khi có hậu phương mạnh, hôn nhân mới có thể bền lâu, cô hiểu chứ?”
“Dĩ nhiên tôi hiểu rồi!” Lạc Vũ Vi cười: “Lý lẽ đơn giản vậy sao tôi lại không hiểu? Có một nhà mẹ đẻ vững mạnh đứng sau, tôi tự nhiên có thể làm được nhiều việc, sẽ được người khác kính trọng. Con gái đi lấy chồng, của hồi môn là thể diện đầu tiên. Thế nên tôi mới hỏi: khi tôi cưới, các người định cho tôi bao nhiêu của hồi môn?”
Sắc mặt Diêu Văn Tích hơi khó coi.
“Có Tần gia và Diêu gia ra mặt, của hồi môn của cô dĩ nhiên sẽ không ít.”
Bà ta nói tiếp: “Việc cô nên lo bây giờ không phải là của hồi môn, mà là mau chóng kết hôn với Lưu Tinh Trì. Tần gia và Diêu gia đều muốn phát triển ở Đế Đô. Đợi đến khi chúng tôi đứng vững tại đây, thì cô cũng sẽ có địa vị tại Đế Đô, hiểu không?”
“Lúc đó, Lưu Tinh Trì cũng sẽ nở mày nở mặt với mấy người anh em của cậu ta. Tần gia và Diêu gia sẽ có thể hỗ trợ cậu ta nhiều hơn trong tương lai.”
Lạc Vũ Vi gật đầu: “Nếu vậy thì quá tốt rồi. Thế thì các người mau chóng phát triển đi, tôi đợi đấy!”
Diêu Văn Tích hơi nhíu mày, không thể đoán nổi thái độ của Lạc Vũ Vi.
Bà ta nói tiếp: “Vũ Vi, giúp đỡ là hỗ trợ nhau. Cô cũng biết đấy, ở Đế Đô, các gia tộc danh giá đầy rẫy. Dù Tần gia và Diêu gia có liên kết lại, cũng chưa đủ để vào tầng lớp thượng lưu. Nếu cô muốn có địa vị cao hơn thì nhà mẹ đẻ của cô phải càng mạnh mẽ. Có như vậy, địa vị của cô mới nâng cao được.”
“Tôi biết chứ! Nên mới bảo các người mau phát triển lên còn gì! Không thì tôi phải đợi đến bao giờ?”
Nghe vậy, Diêu Văn Tích cứ tưởng cô đã cắn câu, vội vàng nói: “Chuyện đó đơn giản thôi. Hiện tại Lưu Tinh Trì đang rất yêu chiều cô đúng không? Cậu ta chắc vẫn nghe lời cô lắm nhỉ? Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị kế hoạch để Tần gia và Diêu gia đến Đế Đô. Cô về nói với cậu ta, để cậu ta giúp chúng tôi mở đường. Những chướng ngại ở Đế Đô, để cậu ta giải quyết. Chỉ cần làm được điều đó, tôi đảm bảo sau này sẽ ủng hộ hai người hết mình.”
Lạc Vũ Vi khẽ cười khinh một tiếng: “Hóa ra là thế. Nói một hồi, hóa ra là đến để nhờ tôi giúp!”
Sắc mặt Diêu Văn Tích sa sầm lại: “Lạc Vũ Vi, tôi đang giúp cô đấy! Cô không có nhà mẹ đẻ chống lưng…”
“Phải! Tôi đúng là cần một nhà mẹ đẻ vững mạnh. Nếu bà muốn Tần gia và Diêu gia trở thành hậu phương của tôi, thì được thôi! Nên tôi mới hỏi: khi tôi cưới, các người định cho tôi bao nhiêu của hồi môn? Nhà mẹ đẻ chẳng phải là phải hỗ trợ con gái như vậy sao?”
“Cuối cùng thì sao? Chưa thấy bà nói được bao nhiêu của hồi môn, chỉ quanh co nửa ngày, cuối cùng là muốn nhờ bạn trai tôi giúp các người vào Đế Đô thôi! Này Diêu phu nhân, muốn nhờ người thì ít ra cũng phải có thái độ cầu thị chút chứ!”
“Đừng có mà mở miệng ra là nói nhà mẹ đẻ mạnh mẽ sẽ hỗ trợ được cái gì. Chưa thấy hỗ trợ được gì thì đã muốn tôi đi giúp các người vào Đế Đô rồi. Đến chút bản lĩnh tự lập còn không có, đây không phải là nhà mẹ đẻ mạnh mẽ, mà là cái gánh nặng thì đúng hơn!”
Lạc Vũ Vi hừ lạnh một tiếng, xách đồ đứng dậy rời đi.
Lần đầu tiên Diêu Văn Tích bị người khác mắng thẳng mặt như vậy, sững người mất mấy giây mới phản ứng lại, tức đến mức toàn thân run rẩy.
“Cô… cô… Lạc Vũ Vi! Đứng lại! Cô đứng lại cho tôi!”