Cố Vân Tịch vô cùng kích động, nhìn Đường Dục vẫn còn hơi ngơ ngác phía trước mặt, cô mỉm cười nói: “Đừng ngây ra nữa, anh không đoán sai đâu. Năm đó chị họ em mang thai, đã sinh cho anh một đứa con trai rồi, nó tên là Đường Phong!”
“Những năm qua hai mẹ con họ sống rất vất vả. Lúc nhỏ, Tiểu Phong đã phải chịu nhiều khổ cực, còn bị một tổ chức bí ẩn bắt đi làm thí nghiệm thuốc, bị khống chế suốt một thời gian dài. Chị họ em luôn nghĩ cách cứu nó, mang nó chạy trốn khắp nơi. Điều chị ấy mong mỏi nhất chính là Tiểu Phong có thể tự do, giống như gió vậy, vì thế nên mới đặt tên nó là Đường Phong.”
“Vài tháng trước, khi bị truy sát đến đường cùng, chị ấy tình cờ gặp Đường Cẩm ở Phong Thành. Anh còn nhớ Đường Cẩm không? Chính là người từng đi theo bên cạnh Đường Lạc đó! Năm đó chị họ em lên Đế Đô tìm anh, từng gặp Đường Cẩm rồi, vì vậy mới quyết định giao Tiểu Phong cho cô ấy, còn bản thân thì dẫn kẻ đuổi giết đi hướng khác. Chị ấy bị người ta giết hại, rơi xuống biển…”
“Đường Cẩm không đủ khả năng bảo vệ Tiểu Phong, nên đã đưa nó về nước tìm chúng em. Cô ấy biết, chỉ có anh Hạo Đình mới có thể thật sự bảo vệ Tiểu Phong. Khi ấy, Đường Cẩm còn chưa biết Tiểu Phong là con anh, chỉ là nghi ngờ mà thôi.”
“Tiểu Phong rất giống anh, mà Đường Cẩm cũng từng thấy cảnh anh và chị ấy ở bên nhau trước kia, nên đoán rằng Tiểu Phong là con anh. Đúng rồi, hồi đó ở Phong Thành, Tiểu Phong còn gặp nguy hiểm nữa! Cũng may lúc đó em đang ở đó dự Liên hoan phim, nên đã kịp thời cứu nó, rồi đưa về Đế Đô. Hiện giờ nó đang sống cùng bọn em.”
Đường Dục: “……”
Tất cả chuyện này đến quá đột ngột, khiến anh không kịp phản ứng. Anh chỉ có thể nhìn Cố Vân Tịch luyên thuyên trước mặt như một cái loa nhỏ đang phát ra từng đợt sóng, đầu óc anh thì ong ong… chỉ có một suy nghĩ rõ ràng duy nhất.
Anh có con trai rồi?
Hy Nhiễm đã sinh cho anh một đứa con trai?
…
Ngay cả Gia Cát Nguyệt Hoa cũng thấy mọi chuyện thật sự quá trùng hợp. Không thể ngờ rằng cả một gia đình, từng người một, cuối cùng lại tụ họp cùng nhau, chỉ là… không ai nhận ra ai mà thôi.
Một lúc lâu sau Đường Dục mới dần hồi thần lại từ cú sốc, anh đột ngột bật dậy, túm lấy vai Cố Vân Tịch: “Con trai? Anh có con trai rồi sao? Ở đâu? Bây giờ nó đang ở đâu?”
Anh phấn khích như phát điên, quay cuồng khắp nơi muốn tìm con, chỉ hận không thể ngay lập tức kéo Cố Vân Tịch đi gặp con trai.
“Ha ha ha ha!” Cố Vân Tịch cười ha hả, trong lòng cũng không kém phần sung sướng.
“Anh yên tâm, Tiểu Phong rất khỏe mạnh! Hiện giờ đang sống cùng em. Từ khi rời Phong Thành, bọn em đã luôn ở cạnh nó rồi!”
“À đúng rồi, còn một chuyện rất quan trọng cần nói với anh.”
“Em nói đi, anh nghe đây!” Đường Dục lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hưng phấn tột độ. Đừng nói là nghe, giờ mà bảo anh lên núi đao xuống biển lửa chắc anh cũng không ngần ngại.
Cố Vân Tịch nhìn anh một cái, do dự rồi hỏi: “Năm đó… anh từng nghi ngờ mình không phải là con cháu Đường gia đúng không?”
Đường Dục sửng sốt!
“Chuyện này… em cũng biết sao?”
Cố Vân Tịch gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Biết chứ. Chị họ từng kể với Tiểu Phong rất nhiều chuyện về anh. Trong suốt thời gian chạy trốn, chị ấy gần như không có một ngày yên ổn. Khi Tiểu Phong còn chưa chào đời, tin anh hy sinh đã truyền về rồi, chị ấy biết rõ chuyện đó.”
“Sau này bị truy sát, không biết mình có còn sống được nữa không, chị ấy chẳng thể nào về nước tìm chúng em, nên đã kể rất nhiều chuyện về anh cho Tiểu Phong nghe, để thằng bé không lớn lên mà chẳng biết gì về ba mình.”
“Chính Tiểu Phong đã kể cho em nghe, rằng năm đó anh từng nghi ngờ bản thân không phải là con cháu Đường gia, nhưng còn chưa kịp xác nhận thì đã phải lên đường làm nhiệm vụ.”
Đường Dục trầm mặc một lúc, rồi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, anh từng nghi ngờ.”
Cố Vân Tịch cắn môi, nhẹ giọng nói: “Không cần nghi ngờ nữa đâu. Anh… thực sự không phải người Đường gia đó. Bọn em đã xác minh rồi.”
Đường Dục bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô, không nói một lời.
Cố Vân Tịch tiếp tục: “Tiểu Phong trở về, tất nhiên bọn em phải xác nhận thân phận của nó. Khi đó chị họ không kịp nói gì nhiều với Đường Cẩm, cô ấy chỉ đoán mà thôi. Đã xác định là muốn chăm sóc Tiểu Phong như con anh, thì bọn em phải chắc chắn.”
“Con anh, và một đứa trẻ chỉ giống anh, với anh Hạo Đình và mọi người… đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thế là bọn em lấy mẫu của Tiểu Phong và so sánh với người Đường gia kia. Kết quả là… không có chút quan hệ huyết thống nào cả.”
Đường Dục: “……”
Anh cười khẽ, nụ cười mang theo vị đắng chát: “Quả nhiên là không phải… Bảo sao năm xưa, họ lại đối xử với anh như vậy.”
Cố Vân Tịch nhìn anh, có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp ấy, nhưng vẫn nói tiếp: “Anh cũng đừng buồn nữa, còn một tin vui nữa muốn nói với anh. Đó là… bọn em đã tìm được người thân của anh rồi. Mà… họ là người anh quen biết đấy!”
Đường Dục ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cô: “Là ai?”
Cố Vân Tịch cười tươi rói: “Vẫn là họ Đường, nhưng là nhà họ Đường sống cùng khu với Lục gia. Anh đoán ra rồi chứ? Đường Vệ Quốc, ông ấy là cấp trên cũ của anh đó!”
Cả người Đường Dục cứng đờ!
“Đường… cái Đường gia đó?”
Cố Vân Tịch gật đầu chắc chắn: “Ừ, chính là Đường gia đó. Bọn em đã làm giám định rồi. Đường Vệ Quốc là ông nội của Tiểu Phong, cũng chính là ba ruột của anh. Bây giờ Đường gia chỉ còn lại ông cụ Đường Tiến Trung và Đường Vệ Quốc thôi. Tiểu Phong và em hiện giờ đang sống trong Đường gia.”
“Sức khỏe ông cụ không tốt, em có hệ thống y thuật nên đã giúp ông điều dưỡng lại. Ông rất cảm kích vì em đã mang Tiểu Phong trở về, rất quý mến em. Tiểu Phong cũng thế, gần như xem em và anh Hạo Đình như ba mẹ vậy, đặc biệt là quấn lấy em.”
“Thế nên ông cụ đã giữ em lại Đường gia luôn, coi như cháu gái nuôi vậy. Tình hình hiện tại là như vậy đó.”