Mọi người đồng loạt quay đầu lại, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Cố Hy Nhiễm và Đường Dục, lửa tám chuyện lập tức bùng cháy dữ dội.
Có chuyện để hóng rồi đây!
Năm xưa, Cố Hy Nhiễm thực sự là rất rất thích Đường Dục, thích đến mê mẩn, đến cuồng si, đến mức tôn thờ luôn!
Vì theo đuổi được Đường Dục, cô ấy đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu tâm sức, vắt óc nghĩ đủ trò!
…
Trong khi mọi người bên này đang cười cười nói nói, thì ở trong phòng giam, Thẩm Thanh Mai đã bị bỏ đói vài ngày, còn đang trông ngóng tới mức hai mắt rưng rưng, chỉ mong người đưa cơm tới.
Từ lúc bị giam vào đây, cô ta chỉ được ăn một bữa trong hai ba ngày. Cuộc sống như vậy đã sắp khiến cô ta phát điên!
Nhưng không có cách nào khác, cô ta có gọi trời cũng không ai đáp, gọi đất cũng chẳng linh, hoàn toàn bị bỏ rơi.
Thẩm gia đã hoàn toàn sụp đổ. Không biết bên phía cô của cô ta hiện tại ra sao, cho tới giờ cô ta vẫn chưa nhận được chút tin tức nào.
Cô không đến cứu, Dương gia cũng không có động tĩnh, ngay cả Cố Băng Nhan giờ cũng không liên lạc nữa.
Cô ta… bị bỏ rơi hoàn toàn rồi!
Thẩm Thanh Mai đói tới hoa mắt chóng mặt. Vừa thấy người đưa cơm đến, cô ta lập tức kích động đến mức bật dậy, chạy nhanh đến mép song sắt, nóng lòng chờ được ăn.
Bữa cơm hôm nay trông khá hơn hẳn mấy lần trước.
Một cái bánh bao, một bát rau luộc, thậm chí còn có một bát canh xương!
Chiếc bánh bao vẫn còn mới, không bị mốc hay ôi thiu, rau cũng không phải toàn là lá vàng úa, đặc biệt là bát canh xương kia khiến Thẩm Thanh Mai vui mừng không tả.
Cô ta lập tức cầm bánh bao lên cắn một miếng, rồi uống sạch canh xương.
Người đưa cơm nhìn cô ta, mỉm cười: “Uống rồi à? Canh ngon lắm phải không?”
Thẩm Thanh Mai liên tục gật đầu, canh thịt tất nhiên là ngon rồi! Lâu lắm rồi cô ta mới được ăn một bữa tử tế như vậy.
Nhưng càng nhìn người kia, cô ta lại càng cảm thấy có gì đó sai sai, nét mặt của người này khác hẳn thường ngày.
Trước kia người này đâu có thái độ như vậy với cô ta!
Cô ta cúi xuống nhìn chiếc bánh bao trong tay, rồi lại liếc sang bát canh xương vừa uống cạn... đờ người ra.
Người đưa cơm mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Không sao đâu, chỉ là cho cô uống thôi, yên tâm, không chết được đâu.”
Thẩm Thanh Mai lập tức trợn to mắt, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn!
Cô ta vội vàng dùng tay móc họng, muốn nôn hết những thứ vừa ăn ra.
“Ọe… ọe…”
Cô ta không muốn chết, thực sự không muốn chết!
Cô ta mới chỉ hai mươi mấy tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, sao có thể cam tâm chết được?
Ở Thẩm làm gia đại tiểu thư bao năm, cuối cùng còn leo lên làm con gái nuôi của Dương gia, có cơ hội bước chân vào giới thượng lưu… Cô ta không thể chết! Tuyệt đối không thể!
Người đưa cơm thấy cô ta hoảng sợ như vậy, chỉ cười nói: “Đã bảo rồi mà, không chết được đâu.”
Chính câu nói này khiến Thẩm Thanh Mai càng sợ hơn.
Cô ta nôn đến mức bụng dưới bắt đầu đau âm ỉ, sau đó cơn đau dần dần lan khắp toàn thân, từ tứ chi đến từng đốt xương, đến cuối cùng toàn thân đều đau nhức như bị kim châm.
“Ư… ư…”
Cơn đau khiến cô ta cuộn tròn người lại, ngã lăn ra đất, mặt tái nhợt không còn chút máu.
“Anh… anh cho tôi ăn cái gì vậy? Ai muốn hại tôi?”
Người đưa cơm cười khẩy một tiếng: “Bây giờ cô chẳng còn giá trị gì nữa, ai rảnh đâu mà hại cô?”
Thẩm Thanh Mai ngẩn người.
Người kia tiếp lời: “Yên tâm đi, chỉ là cho cô uống thử cái mà trước kia cô từng cho người khác uống thôi. Nghĩ xem ngày trước cô đã cho ai uống cái gì, thì cô sẽ hiểu.”
Nói xong, người đó đứng dậy, rời khỏi phòng giam.
Căn phòng giam ẩm thấp và tối tăm, cô ta bị nhốt ở tận cuối hành lang, hai bên các buồng giam khác đều trống không, chỉ có mỗi mình cô ta.
Người đưa cơm rời đi, tiếng bước chân vang vọng giữa hành lang trống trải nghe vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta sởn gai ốc.