Khẩu khí, thái độ, biểu cảm này…
Cho dù không có ra tay, Đinh Phồn Thu cũng xác định được đây chính là chủ nhân của Ma Thiên Các, Cơ Thiên Đạo!
Còn nhỏ kia chính là Cửu đệ tử dưới trướng ma đạo tổ sư gia!
Hôm nay trong cả cái thiên hạ này, người có thể hời hợt với Đại Trận Vu Thuật, ngoài hắn ra làm gì còn ai?
Hai tên đệ tử của Đinh Phồn Thu càng nghẹn họng trân trối, ngây người ra!
Bị dọa đến run người, không biết phải làm sao.
Trần Trúc nghe ba vấn đề này.
Cau mày.
Hắn giống như đang chờ mệnh lệnh của người trên phi liễn.
Toàn trường vắng lặng như tờ, ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ được.
Đại Trận Vu Thuật đã thành hình!
Đám binh lính bên ngoài giơ trường mâu, trận địa sẵn sàng.
Còn có một đám tu hành giả như ruồi nhặng đợi chạy lên.
Kết quả này thắng là cái chắc… Chủ nhân, đang nghĩ gì vậy?
Đinh...tinh tinh!
Tiếng chuông reo.
Lông mày của Trần Trúc giãn ra.
Vẻ mặt lộ ra bình thản và còn có một chút ý cười không rõ lắm.
“Xin lỗi… Nhưng một kẻ sắp chết thì biết những chuyện này cũng không có ý nghĩa.” Biểu cảm của Trần Trúc lại trở nên lạnh lùng. Hắn chưa bao giờ gặp kẻ nào dám dùng ngữ khí này để nói chuyện với hắn.
Chết như vậy, chính là kết cục tốt nhất của bọn họ!
Tên đã bắn thì không thể quay đầu.
Ông__
Cung tên kéo ra, ngưng khí thành cương, rồi thành mũi tên.
“Trước khi chết, ngươi còn muốn nói lời gì không?” Tay phải của Trần Trúc xuất hiện mấy mũi tên, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm xuống.
Xạ thủ Nguyên Thần Kiếp Cảnh, ngưng khí thành tên một cách thuần thục. Dạng xạ thủ này chính xác là cường giả của một phương!
Không hổ là Tam Đại Xạ Thủ của Thần Đô!
Chỉ cần chiêu này thôi cũng nhìn ra được hắn so với Lý Khánh của Hắc Ám Tứ Kỵ còn mạnh hơn!
Thấy Lục Châu lạnh nhạt không nói, cung tiễn vù vù lên.
Cũng ngay tại lúc này.
Lục Châu lắc đầu hừ nhẹ nói: “Ngu xuẩn thì phải trả giá đắt.”
Trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên xuất hiện năm tấm thẻ đạo cụ!
Không sai, là năm tấm, không phải một tấm!
Vừa rồi hắn vừa nghĩ trong giây lát, bổ sung thêm bốn tấm thẻ!
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo!
Trong lòng bàn tay xuất hiện năm vòng tròn xoáy!
Quay ngược chiều kim đồng hồ!
Khi tay áo phất ra.
Năm vòng xoáy nhỏ bay ra ngoài.
Hưu, vù vù… Mũi tên từ cương khí của Trần Trúc bắn ra.
Phốc phốc phốc…
Toàn bộ bị vòng xoáy nuốt mất!
Vòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ, chói lọi dị thường giữa đám sương mù màu tím nhạt của Vu Thuật!
Giống như là năm cái vòng tròn liên tiếp tiến về phía trước!
“Cái này là…” Trần Trúc cau mày!
Ánh sáng vờn quanh!
Nhanh chóng xoay tròn!
Đây là đạo ấn.
Đạo ấn một khi ra chiêu thì mọi nhan sắc đều bị lu mờ!
Nguy hiểm!
Trần Trúc kinh ngạc lui lại.
Chưa bao giờ thấy thủ đoạn như thế này!
Chỉ ngây người một lúc thôi.
Năm vòng xoáy đột nhiên biến lớn, rồi lan tỏa ra. Ánh sáng lóng lánh!
Từng cái chồng lên nhau, giống như tạo thành từ vô số vòng sáng màu vàng.
“Đạo Môn Pháp Ấn!”
“Sao lại như vậy được?”
Trần Trúc không kịp lui lại, hai mắt ngạc nhiên kéo căng cung tên, ba mũi tên cương khí lại bắn ra.
Phanh phanh phanh!
Liên tục năm mũi, phanh phanh phanh!
Kim quang như một cái động không đáy mà hút hết vào!
Trần Trúc trừng lớn mắt, bối rối và sợ hãi, cung tiễn lung lay!
Những mũi tên từ tay hắn bắn ra đếm cũng không hết!
Nhưng mà…
Một luồng ánh sáng dày đặc bao bọc lấy người của Trần Trúc.
Kim quang có ký hiệu đặc thù bay đầy trời, phủ kín nơi này!
Những mũi tên kia không hề có tác dụng!
Trần Trúc cách quá gần, chạy không thoát!
Làm sao lại có một pháp ấn lớn như vậy được?
Đạo Môn Pháp Ấn có loại pháp ấn to như thế này sao?
Từng vòng kim quang tròn kết thành một cái hàng rào.
Oanh! Vỡ ra!
Kim quang theo gió mà phiêu tán.
Mọi thứ đã bình tĩnh lại.
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Chỗ Trần Trúc từng đứng lại rỗng tuếch.
Không có dấu vết nào.
Bốn đạo Kim Quang Ấn khác lại bay về phía chân trời!
Bốn nữ tu vây quanh phi liễn đỏ kia sững sờ một lát mới thấy không ổn.
Nhướn mày trầm giọng nói: “To gan!”
Bốn người cùng nhau thủ thế, nghênh đón bốn vòng tia sáng.
Cách vòng tia sáng gần nhất là Trần Trúc, đã hóa thành bụi đất__
Lấy Trần Trúc làm trung tâm, phạm vi mười thước quanh đó đều là ký hiệu của Thái Cực Kim Quang.
Cạm bẫy Vu Thuật dưới chân cũng bị kim quang này che mất.
Ánh mắt của Đinh Phồn Thu đờ đẫn___
Ở trong giới tu hành mà có thể sử dụng được pháp ấn của Đạo môn như vậy, tối thiểu cũng phải có tu vi Thất diệp Nguyên Thần Kiếp Cảnh. Mà đây còn là khu vực của Đại Trận Vu Thuật, còn phải chống cự lại sự ăn mòn của Vu Thuật…
Có thể thấy được cường giả mạnh nhất trong truyền thuyết, rốt cuộc mạnh cỡ nào?!
So với cái cương ấn khổng lồ này.
Thì mấy pháp ấn Đinh Phồn Thu vừa thi triển nhỏ như con kiến, không có ý nghĩa, không thể so sánh được.
Đinh Phồn Thu tu hành cả đời, còn chưa gặp qua pháp ấn của đạo môn nào kinh hồn như thế.
Có thể vận dụng pháp ấn của Đạo Môn đến tình trạng này… Cũng chỉ có Đạo môn đại sư!
Pháp ấn tinh diệu như vậy.
Sao hắn lại dám giả mạo cơ chứ.
Quá buồn cười!
Bốn vị nữ tu trên bầu trời rất bình tĩnh, ánh mắt kiên định.
Tràn đầy tự tin, muốn đánh tan những cái Thái Cực Kim Quang pháp ấn này.
Đáng tiếc…
Lúc các nàng đánh cương khí ra, thì pháp ấn lại mênh mông như biển, đánh vào trên nó chỉ ra một ít gợn sóng, không có tác dụng.
“Đạo môn đại sư?”
Một tiếng kinh hô phát ra, sau đó trơ mắt nhìn ký hiệu của thái cực ấn kia lập lòe đập thẳng vào mặt!
Ầm!
Phanh phanh phanh!
Bốn đạo kim luân, đồng thời đánh vào bốn người, như pháo hoa nở rộ rồi cùng biến mất.
Tia sáng qua đi, người cũng thành bụi đất bay theo gió.
“…”
“…”
Tận mắt nhìn thấy mọi thứ, mọi người đều lộ ra biểu cảm khó mà tin được.
[Ting, đánh chết 3 tên Nguyên Thần Kiếp Cảnh, 2 tên Thần Đình Cảnh, đạt được 3700 điểm công đức]
Còn may, không lỗ.
Tính nhẩm lại, tên Trần Trúc này được 1500 điểm.
Nhưng mà…Vừa rồi ra quyết định thì cũng tiêu hết 2000 điểm, cũng không tính là lời nhiều.
Lục Châu nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt râu, nhìn lướt qua.
Lão phu không muốn ra tay.
Nhưng___
Một cao thủ cung tiễn Nguyên Thần Kiếp Cảnh như Trần Trúc còn bắn ra được ba mũi tên cùng lúc. Đỡ Đòn Chí Mạng chống đỡ không được bao nhiêu, còn phải lãnh phí một tấm Miễn Dịch Sát Thương. Lãng phí như vậy không bằng làm cho gọn gàng.
Mà thiên hạ của Đại Viêm, sao lại để cho dị tộc đặt chân đến.
Bạch dân khác tộc Ba Trang ở chủng tộc Đại Viêm, sau hàng nghìn năm cư trú và sinh sống đã ăn sâu bén rễ và là một chủng tộc của bản địa, Còn Ba Trang chính là dị tộc.
Hoàng đế ơi hoàng đế, ngươi đang nuôi ai vậy, lại để cho dị tộc lẫn vào trong cung?
Nếu đến thêm vài tên cao thủ nữa thì đỡ biết bao nhiêu?
Đáng tiếc, đã là cao thủ, đâu phải thích là có được.
Cũng không biết vì sao, sau khi Trần Trúc bị giết chết, Đại Trận Vu Thuật xung quanh lại suy yếu hẳn.
Trên bầu trời.
Phi liễn màu đỏ kia không có người nâng thì rơi xuống.
Đám binh sĩ phía dưới loạn như một nồi cháo lòng, vội vàng né tránh.
Cao thủ trong cung… Bị giết chết một cách dễ như vậy sao?
Giống như đang nằm mơ vậy, không thể tin được!
Lục Châu nhìn tòa phi liễn không chớp mắt…
Có thể để cho cao thủ của Tam Đại Thần Xạ đi theo, thì chủ nhân sao có thể là kẻ yếu được?
Oanh___
Phi liễn đỏ rơi vỡ!
Bụi đất tóe lên!
Sau khi Đại Trận Vu Thuật suy yếu, tầm nhìn cũng được khôi phục lại.
Tất cả mọi người đều tập trung vào cái phi liễn màu đỏ kia.