Sắc mặt của Lục Châu lạnh nhạt.
Lão phu, nhàm chán như thế sao?
Một đám tôm tép mà thôi.
Lục Châu vuốt râu, ngay sau đó đã không để ý đến chuyện đó nữa.
Sau khi mọi người đã chạy đi, xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, Tiểu Diên Nhi lại nói: “Sư phụ, có cần con đuổi theo giết hết bọn họ không?”
“Vì sao?” Lục Châu hỏi.
“Bọn hắn mắng người, đổ oan cho người! Phải đuổi theo giết, không thể bị oan uổng.” Tiểu Diên Nhi nói.
Cái logic này...
Khiến cho người khác không nói được lời nào.
Lục Châu xem thường, lắc đầu nói: “Bọn hắn đang mắng người khác.”
“Ai?”
Lúc này, có tiếng dẫm đạp truyền đến, kèm theo đó là một chút rung động rất nhỏ của mặt đất.
Phía cuối rừng cây, loáng thoáng xuất hiện mấy người.
Nhìn lại nơi phát ra tiếng kêu, thì là một nhóm đi tới, không nhanh không chậm.
Là tọa kỵ cấp sử thi…
Tọa kỵ quý giá hơn phi liễn nhiều.
Bên trong rừng cây, tọa kỵ chẫm rãi đi tới, to lớn vô cùng, thân thể như tường thành, bốn chân như cột đá.
Đây chính là tọa kỵ cấp sử thi, Tượng Vương, năng lực sinh tồn cực mạnh, phòng ngự cực cao, trên lục địa có thể di chuyển trong các đường núi gập ghềnh, có thể đi qua những con sông chảy siết. Nhưng lại không thể bay.
Sau khi Tượng Vương đến còn chở theo một cỗ phi liễn to lớn, giống như một cái kiệu khổng lồ, đơn giản mà lại hoa lệ.
“Tượng Vương.” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm nói.
Ở hai bên của Tượng Vương có ba tên tu hành giả đang lơ lửng, hai nam - một nữ.
Chậm rãi tiến về phía trước.
Tốc độ của bọn hắn không nhanh lại cũng không chậm.
Tượng Vương bước đi, một bước mười mấy mét.
Mỗi lần cất bước, đều sẽ phát ra thanh âm dẫm đạp trầm thấp.
Lục Châu phất phất tay, ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi cùng hắn rời khỏi.
Nước sông không phạm nước giếng.
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi khéo léo đi theo sư phụ về hướng Ngư Long thôn.
Nhưng mà…
Vừa đi được mấy bước, nữ hài tuổi không nhỏ lơ lửng bên cạnh Tượng Vương đột nhiên phi kiếm.
Bay đến trước mặt Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
“Uy.” Nữ hài kia dẫm lên phi kiếm, dữ dằn nói.
Tiểu Diên Nhi nhìn thấy người có cùng tuổi với mình, còn dám cản đường mình, thở phì phì nói: “Uy cái gì mà uy? Dám cản đường ta!”
Lục Châu vuốt râu lạnh nhạt nhìn nữ hài kia.
Một tu hành giả Thần Đình Cảnh, thiên phú không tệ, nhưng so với Tiểu Diên Nhi thì còn non lắm.
Lãng phí một thẻ đạo cụ lên đám tu hành giả nhàm chán này, đúng là không đáng mà.
Nữ hài ngự kiếm kia chống eo chỉ vào Tiểu Diên Nhi rồi tự giới thiệu: “Ta chính là cửu đệ tử của Ma Thiên Các, Từ Diên Nhi! Ta hỏi ngươi, có thấy mười mấy tên tu hành giả chạy như bay về hướng này không?”
Tiểu Diên Nhi: “???”
Dám giả mạo ta? Tiểu Diên Nhi lập tức nổi trận lôi đình, làm gì quan tâm xem nàng ta nói gì.
Không thể nhịn được nữa!
Chân dậm xuống đất, thân hình như là một mũi tên, xông thẳng đến trước mặt nữ hài kia.
Phanh phanh phanh!
Hai người chiến đấu kịch liệt.
Bàn về thân pháp, Thái Thanh Ngọc Giản của Tiểu Diên Nhi là vô địch.
Kẻ giả mạo kia hoàn toàn không nghĩ tới việc Tiểu Diên Nhi sẽ ra tay đột ngột như thế, trở tay không kịp, liên tiếp lui về phía sau.
Phanh phanh phanh!
Tiểu Diên Nhi sử dụng quyền cước, thân pháp như điện, đè đánh đối phương.
Nha đầu này, tính tình còn rất táo bạo.
Lục Châu liếc qua vị trí của Tượng Vương, đối phương dường như không có động tĩnh.
Mặt ngoài của Lục Châu nhìn không ra biểu cảm, mà lại luôn chú ý đến phương hướng của Tượng Vương…
Cùng là tu hành giả Thần Đình Cảnh như Tiểu Diên Nhi, đánh với người này, cho dù là vài tên Tiểu Diên Nhi cũng có sức đánh một trận, nhưng mà kẻ đứng trên Tượng Vương, tu vi ít nhất là Nguyên Thần Kiếp Cảnh... Nếu hắn rat tay, Tiểu Diên Nhi sẽ không có phần thắng.
Nhưng mà đối phương dường như không có ý định đó, càng giống như là nhìn xem thích thú.
Lực chú ý của người kia, giống như là đặt lên trên người Tiểu Diên Nhi.
Ngay khi Lục Châu đang tính toán.
Tiểu Diên Nhi liên hoàn đá, phanh phanh phanh!
Đá bay nữ hài kia!
Ầm!
Sau khi tên giả mạo rơi xuống, lộn ngược ra phía sau, chật vật không chịu nổi.
Ngay khi tên giả mạo không phục, muốn đứng dậy tái chiến thì___
“Lui ra.”
Phía trên Tượng Vương, vang đến một âm thanh trầm thấp mà thong thả.
Lục Châu liếc nhìn sang.
Bên trên Tượng Vương có một lão già râu tóc bạc trắng đi ra, hai mắt thâm thúy, trên mặt tràn đầy nếp nhăn.
Nhìn thì đúng là giống Lục Châu lúc mới xuyên qua bảy tám phần.
Chỉ là Lục Châu dùng Thẻ Nghịch Chuyển, tướng mạo thay đổi, khoác hoàn toàn so với lão già này.
Tính danh: Đinh Phồn Thu
Chủng tộc: Nhân tộc
Cảnh giới: Nguyên Thần Kiếp Cảnh
…
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Diên Nhi, lộ ra vẻ tán thành, sau đó nhìn về phía Lục Châu mà nói: “Ngươi không sợ bản tọa sao?”
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Sao phải sợ?”
Đinh Phồn Thu chỉ vào Tiểu Diên Nhi nói: “Hôm nay tâm trạng của bản tọa không tệ, nếu như bình thường, bản tọa đã trị tội vô lễ của ngươi rồi.”
Tiểu Diên Nhi không nhịn được bật cười.
Đáp xuống từ trên không, đến bên cạnh Lục Châu, chỉ vào Đinh Phồn Thu phía trên Tượng Vương lớn tiếng nói: “Lão già, ngươi biết vị đang đứng trước mặt ngươi là ai không?”
Ánh mắt dữ dằn.
Nói bóng gió, dám giả mạo sư phụ ta, xem sư phụ ta có đánh chết ngươi hay không!
Không đợi Lục Châu nói chuyện.
Đinh Phồn Thu lại dò xét Tiểu Diên Nhi lần nữa, trong mắt hiện ra một tia mừng rỡ, giống như là thấy con mồi, mặt ngoài lại bình tĩnh như nước nói: “Tiểu nha đầu, thiên phú của ngươi không tệ. Ở độ tuổi này mà đạt đến cảnh giới Thần Đình Cảnh, đúng là hiếm thấy.”
Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh Lục Châu, thè lưỡi với nữ hài bị nàng đánh bại.
Lục Châu lại lạnh nhạt không trả lời.
Đinh Phồn Thu không tức giận, mà lạnh nhạt nhìn Lục Châu rồi nói: “Uy danh của bản tọa, lão cư sĩ chắc hẳn cũng nghe qua.”
Lục Châu gật gật đầu: “Lão phu ở trong núi sâu lâu ngày, hiểu biết không nhiều lắm…”
“…”
Hai người bên cạnh lộ ra tức giận.
Đinh Phồn Thu khoát tay nói: “Không vội, bản tọa sẽ nói cho ngươi biết sau.”
Hắn chậm rãi nghiêng người, phất tay áo nói: “Mời hai vị lên phi liễn.”
Ngữ khí rất bình thản, còn có thể nghe được uy hiếp trong đó.
Đồ đệ bên người Đinh Phồn Thu hơi kinh ngạc, không biết tại sao phải làm như thế, nhưng vẫn bay đi, rơi vào giữa hai người Lục Châu.
Lục Châu âm thầm suy nghĩ, nơi này là phụ cận của Độ Thiên Giang, bọn hắn tới làm gì?
Tên Đinh Phồn Thu này cũng phải có tu vi Nguyên Thần Kiếp Cảnh, dám đánh cờ hiệu của lão phu, cũng không sợ bị đánh giết?
Việc này cũng không đơn giản như vậy.
Lục Châu mở miệng hỏi: “Ngươi muốn tới Độ Thiên Giang sao?”
Lời này vừa hỏi ra, trong lòng bàn tay của Lục Châu đã xuất hiện một thẻ đạo cụ phát ra ánh sáng.
Người xung quanh không biết, cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì.
Đinh Phồn Thu vẫn bưng cái giá kia, lại không biết lúc này hắn đang đứng ở Quỷ Môn Quan.
“Bản tọa đúng là muốn đi đến phụ cận của Độ Thiên Giang…Tượng Vương rất giỏi đi trên những con đường khó khăn, xin mời.”
Thuộc hạ ở hai bên cũng làm ra cái tư thế xin mời.
Ánh sáng trong lòng bàn tay của Lục Châu cũng biến mất.
“Vậy lão phu cũng không khách khí.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Lão cư sĩ… Cũng đi đến phụ cận của Độ Thiên Giang sao?” Đinh Phồn Thu hỏi.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Ta thấy ngươi hình như rất quan tâm đến chuyện của Độ Thiên Giang?”
Đinh Phồn Thu há miệng, phát ra một tiếng cười đầy tang thương, nhưng rất nhanh, lại khôi phục lại bình tĩnh, thậm chí còn hơi lạnh lùng.
Hắn vung tay áo.
Tượng Vương phục tùng mệnh lệnh, ém hai chân trước xuống, phần lưng và liễn bỗng dưng hạ xuống...