Tiểu Diên Nhi biết là không nên cười vào lúc này.
Mặc dù nàng rất muốn cười, nhưng nàng lại cố gắng kiềm chế lại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm sư phụ một cái.
Lục Châu biểu hiện rất bình tĩnh, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Chỉ là vẫn không ngừng vuốt râu.
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nhìn sư phụ, suy nghĩ, trước đây sư phụ có không có cái tật vuốt râu này, sao giờ lại có bộ dáng thích vuốt râu thế kia?
Thấy lão tiên sinh không nói lời nào, Triệu Sóc lại lặp lại lời nói: “Cầu xin đại sư ra tay!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu tự có tính toán riêng, Diên Nhi, tiễn khách.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu, tung tăng nhảy đến trước mặt Triệu Sóc, làm ra một tư thế mời rời đi.
Triệu Sóc bất đắc dĩ đành phải rời đi.
Lục Châu cũng rất buồn bực.
Không lẽ hắn đành phải dương cao cái gọi là “cờ khởi nghĩa” thảo phạt đồ đệ của chính mình? Lại nói, kẻ Minh Thế Nhân giết là mã tặc, không phải là đám thiếu nữ nào đó.
Như vậy có thể thấy được.
Thế Nhân đã hình thành một “khuôn mẫu ấn tượng” về người của Ma Thiên Các, mặc kệ là làm cái gì, đều thấy như đang làm ác.
“Đại sư… Đại sư?” Giang Ái Kiếm đi theo.
Lục Châu ngồi xuống.
Nhìn về phía Giang Ái Kiếm mà nói ra: “Giang Ái Kiếm.”
“Ta đã biết đại sư không phải là người sẽ xa cách người khác ngàn dặm.” Giang Ái Kiếm cười chạy tới.
“Lão phu quanh năm sống trên núi ngăn cách với thế gian. Nếu ngươi nguyện ý làm tai mắt của lão phu, lão phu nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Lục Châu mở to đôi mắt tang thương.
Tận lực khiến bản thân trở nên hòa ái một xíu.
Không có dọa chạy thằng nhãi này.
Nhát gan, tự nhiên sẽ bị dọa chạy.
“Đại.. đại sư? Ngài đừng nói giỡn… Ngài là đại sư của Phật môn, đâu cần loại tai mắt như ta chứ.” Giang Ái Kiếm tự giễu.
“Không đồng ý?” Lục Châu hỏi lại.
Thái độ của Lục Châu khiến hắn sững sờ.
Giống như nếu hắn không đáp ứng, thì cho dù Lục Châu có chết già bọn họ cũng vĩnh viễn không gặp lại nhau.
Giang Ái Kiếm sờ cằm một lát rồi nói: “Đại sư, với thân phận và địa vị này, thì cũng phải cho ta một ít thù lao chứ đúng không? Cũng không thể làm không công được.”
Lục Châu nhớ tới mật thất của Ma Thiên Các có không ít kiếm.
Cũng chưa từng nghiêm túc giám định phẩm chất của chúng.
Nghĩ đến chắc cũng không phải hàng dỏm.
Ít nhất thì cây đại đao kia cũng không tồi. Có thể ngang tài ngang sức với Vị Danh, nếu không lầm thì cũng là vũ khí Thiên giai.
“Thích đao không?” Lục Châu thuận miệng hỏi một câu.
“A?”
Giang Ái Kiếm nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Thôi…”
Lục Châu chắp tay, đứng dậy chậm rãi nói, “Thanh kiếm kia của lão phu đã nhận chủ, nhưng mà… Nếu như ngươi có thể trở thành tai mắt của lão phu, tất nhiên sẽ có kiếm tốt.”
Nghe thấy chữ kiếm tốt, con mắt của Giang Ái Kiếm cũng sáng lên.
Trí thông minh cũng giảm xuống một nửa, thẳng mắt nhìn rồi hỏi: “Tốt tới cỡ nào?”
“Không kém gì Thư Hùng Song Kiếm!”
“Thành giao!”
Giang Ái Kiếm vỗ đùi một cái.
Ngay lập tức đồng ý giao dịch này.
“…”
Lục Châu không nói gì, mặt ngoài cũng rất bình tĩnh.
Tâm tình của Giang Ái Kiếm trở nên vô cùng vui vẻ.
Đời này của hắn đã thu thập được vô số kiếm tốt, có tạo hình kỳ lạ, đủ loại hình dáng và hoa văn, bao gồm cả phẩm giai, nhưng mà Thiên giai vũ khí là loại vũ khí chí bảo chỉ có thể gặp không thể cầu.
Thu hoạch tin tức, chính là sở trường của hắn, chuyện này không khó.
“Đại sư, nữ ma đầu kia người để ở chỗ nào?” Giang Ái Kiếm không ngừng nhìn quanh căn phòng của Lục Châu.
“Cút!” Lục Châu giận dữ chửi một tiếng.
“Ta cút liền...”
Sau khi Giang Ái Kiếm để lại phương thức liên lạc rồi rời đi, ra khỏi khách điếm, duỗi tấm lưng mỏi mệt, hắn thấy tinh thần cũng không tệ.
Hắn đột nhiên nhớ tới một vấn đề, việc này muốn làm trong bao lâu?
Hỏng bét! Ta bị thao túng tâm lý rồi?
Lúc này mà quay lại nói rõ phải trái thì có ăn đòn không?
Bên trong gian phòng.
Tiểu Diên Nhi bất mãn nói: “Tên này da mặt dày thật sự!”
“Tên này có vẻ hữu dụng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ mệt mỏi liền khom người nói: “Đồ nhi cáo lui!”
Lục Châu không có đi ngủ ngay.
Hắn mở ra giao diện của hệ thống, xem Thương thành.
Ở trong cột pháp thân, không có biến hóa, y như cũ chỉ mở khóa Tứ Tượng Tung Hoành.
Mà cảnh giới của tu hành, ngoại trừ lĩnh hội Thiên thư ra, chỉ có thể đề thăng từng bước, không thể vượt cấp.
Nhìn cột vũ khí và công pháp xem có mở khóa gì không.
Khẽ nhúc nhích ý niệm, chuyên mục vũ khí và công pháp xuất hiện, vẫn đỏ một mảng y như cũ.
Lục Châu suy nghĩ, có thể là do tu vi quá thấp, chưa đến thời điểm để sử dụng vũ khí và công pháp. Nhưng mà suy nghĩ lại thì, khi Cơ Thiên Đạo thu nhóm ác đồ kia, cũng chính là thời kỳ đỉnh phong của hắn.
Có thể cũng cần phải chú ý, không dẫm vào vết xe đổ của hắn.
Tu vi của Cơ Thiên Đạo hạ xuống là bởi vì thọ mệnh đã hết, cuối cùng cũng sẽ chết.
Hiện tại Lục Châu có Thẻ Nghịch Chuyển, vậy thì vấn đề này không còn tồn tại nữa. Đương nhiên cũng không dẫm lên vết xe đổ được.
Vấn đề là___
Nếu như cứ khăng khăng sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển? Vậy thì không lẽ nghịch chuyển về bụng mẹ luôn?
Lục Châu nhướn mày, còn chẳng bằng không dùng Thẻ Nghịch Chuyển nữa, cứ qua một năm lại dùng một tấm. Vậy không phải là trường sinh bất tử luôn hay sao?
Cái logic này, không có kẽ hở!
Nghĩ tới đây.
Tâm tình của Lục Châu tốt hơn rất nhiều, mở ra giao diện của Thiên Thư, tiếp tục tìm hiểu.
Thời gian nghiền ngẫm chậm rãi trôi qua.
Không biết khi nào, đã đến sáng sớm ngày thứ hai.
Lục Châu cũng không biết ngủ quên từ khi nào, loại cảm giác này giống y như cảm giác đọc sách ở kiếp trước.
Ngay tại thời diểm hắn xuống giường.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng của ai đó.
“Đại.. đại sư! Xin ngài nhất định phải ra tay giúp đỡ, ma đầu của Ma Thiên Các đã đến Nhữ Nam thành, đang ra tay làm hại người dân!” Triệu Sóc gấp đến nỗi thanh âm đều biến dị.
Sau cánh cửa, Lục Châu lạnh nhạt nói: “Kệ hắn đi, hắn cũng không dám làm chuyện ác.”
Minh Thế Nhân biết rõ sư phụ có nhiệm vụ muốn giao cho hắn, vậy mà còn dám làm chuyện ác thì đúng là gan to bằng trời.
“Đại sư… Trò đùa này không vui chút nào. Ma đầu kia đã vào thành rồi, còn treo hai cái đầu người ở cửa thành, dọa bách tính không dám ra vào! Tu vi của ma đầu kia cực cao, tốc độ và thân pháp không phải dạng người thường có thể so được, toàn bộ Nhữ Nam thành này, sợ là chỉ có mình đại sư có thể chấn trụ tên ma đầu đó!”
Lục Châu lắc đầu, xuống giường.
Hoạt động chân tay đơn giản, cảm giác tốt hơn trước rất nhiều.
Sau đó kéo cửa ra.
Nhìn thấy Lục Châu xuất hiện, Triệu Sóc kích động tới nỗi nói năng lộn xộn: “Đại sư, xin ngài hãy ra tay! Ta thay mặt toàn bộ người dân của Nhữ Nam thành cầu xin ngài!”
Lục Châu lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.
Không nói gì.
“Sư phụ!”
Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt cùng xuất hiện.
Chiêu Nguyệt mặc một bộ đồ trắng, chênh lệch rất lớn so với lúc ở trên Thánh Đàn.
“Đi.”Lục Châu phất tay.
“Đại.. đại sư?”
“Đi cùng đi.” Lục Châu chắp tay đi xuống lầu.
Triệu Sóc nghe vậy vui mừng khôn siết, vội vàng đi theo.
Nhiển nhiên là, đại sư đồng ý ra tay.
Hôm qua sau khi về phủ, Triệu Sóc đã nghe được báo cáo chi tiết của đám thuộc hạ về sự tình ở Thánh Đàn. Tin chắc là vị đại sư này đã phá Phạm Âm Nhập Mộng của Đại Không Tự, đánh bay Không Huyền hòa thượng, còn thu phục cả nữ ma đầu kia.
Cho nên giờ phút này hắn vô cùng kính sợ Lục Châu, không dám lơ là chút nào cả, ngay trong đêm cũng đã đem tin tức lệnh bài bị một vị cao tăng của Phật môn nắm giữ truyền vào trong cung, báo cáo với đại nhân vật trong cung, muốn lấy lệnh bài về, hắn cũng bất lực.
Thời điểm rời khỏi khách điếm, Triệu Sóc quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi cùng Chiêu Nguyệt, âm thầm suy nghĩ, nữ tữ có Ấn Kim Liên ở giữa mi tâm, hẳn là nữ ma đầu của Ma Thiên Các?
Nghĩ đi nghĩ lại lại âm thầm gật đầu, tu vi của đại sư cao thâm, có hắn ở đây, tứ ma đầu Ma Thiên Các cũng không dám đến, ổn rồi.