Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Châu ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nội tâm lại rất hài lòng. 

Tên đồ đệ Đoan Mộc Sinh này, không có nhiều mưu kế như Minh Thế Nhân. Nhưng có một điều là, hắn cứng rắn hơn.

Từ sau khi đẩy lùi được cuộc vây công của thập đại cao thủ, độ trung thành ổn định, lòng trung thành cũng không giao động. So với lũ ác đồ Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Lục Châu càng thích Đoan Mộc Sinh hơn một phần.

So sánh cùng cảnh giới, Đoan Mộc Sinh cũng ổn áp hơn hẳn Minh Thế Nhân, Minh Thế Nhân đã chiếm được lợi từ trận chiến lần trước ở Kim Đình Sơn, nên mới dẫn đầu đột phá Thanh Mộc Tâm Pháp.

Đoan Mộc Sinh giờ mới đột phá cảnh giới cũng là hợp tình hợp lý.

“Quá tốt!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn Tiểu Diên Nhi một cái, thấp giọng khiển trách: “Lơi là nhất là con… Còn không nỗ lực đuổi theo các sư huynh của con?”

Tiểu Diên Nhi lè lưỡi nói: “Vâng sự phu...”

Nhưng mà, cũng không cần lo lắng về tu vi của Tiểu Diên Nhi. Nàng nhập môn trễ nhất, tu vi lại tiến bộ nhanh nhất, ngay cả đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn là Chu Kỷ Phong cũng không bằng.

Không bao lâu.

Đoan Mộc Sinh khí phách phấn chấn, đi từ bên ngoài vào.

Trên người vẫn còn dây xích y như cũ, không ngừng phát ra âm thanh.

Đi theo, còn có Chu Kỷ Phong, vẻ mặt đầy sùng bái và ao ước.

Phan Trọng cũng như vậy.

Từ sau khi hai người đi vào Kim Đình Sơn, tuy đôi lúc cũng sẽ bị mấy tên ác ma này gây khó dễ, nhưng nhìn chung cũng rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình. Tối thiểu mỗi ngày có thể chuyên tâm tu luyện, không tranh quyền thế.

Bước vào con đường tu hành, mục đích không phải là vì mạnh hơn sao?

Đoan Mộc Sinh tiến vào bên trong đại điện của Ma Thiên các, cung kính quỳ xuống nói: “Đồ nhi may mắn đột phá tới Nguyên Thần Kiếp Cảnh, ngưng tụ thành công Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân.”

Lục Châu lộ ra vẻ mặt hài lòng, nhẹ nhàng vuốt râu, gật đầu nói: “Đột phá là chuyện tốt. Con đường tu hành cứ từ từ, cần phải khiêm tốn, cố gắng nhiều hơn.”

Nói những lời này ra, là phong thái của một người thầy thật sự, phong thái trưởng giả.

Hoàn toàn phá vỡ nhận biết của Phan Trọng cùng Chu Kỷ Phong về vị ma đầu đệ nhất thiên hạ này.

“Đa tạ sư phụ dạy bảo, đồ nhi ghi nhớ trong lòng.” Đoan Mộc Sinh thành khẩn dập đầu.

Độ trung thành tăng lên một điểm.

Có thể thấy được, càng về sau, đồ trung thành càng khó tăng.

Lục Châu nhớ tới thanh Bá Vương Thương kia…Chỉ định được nhận, chính là Đoan Mộc Sinh.

Suy nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Đoan Mộc Sinh tu luyện Thiên Nhất Quyết, bao gồm cả kiếm pháp và thương pháp, tính cách của hắn chính trực cương mãnh, càng thích hợp với Bá Vương Thương mà không phải kiếm khí. Thương và kiếm khác loại nhưng cùng công dụng, trăm sông đổ về một biển.

Nếu tu vi của Đoan Mộc Sinh có thể cao hơn, đối với hắn mà nói, cũng xem như một sự giúp đỡ lớn.

Nghĩ đến đây.

Lục Châu đứng lên nói: “Ngươi chờ ở đây, vi sư đi rồi quay lại ngay.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Hắn trở lại mật thất.

Tiện tay nhấc lên.

Bá Vương Thương xoay tròn xuất hiện, thành thật mà rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Hoa văn rồng cuộng càng làm cho thanh Bá Vương Thương này uy phong lẫm liệt.

Lục Châu đi ra khỏi mật thất.

Lần nữa trở lại bên trong Ma Thiên Các, còn chưa đi đến nơi đã cầm Bá Vương Thương ném vào.

Hô!

Mọi người cả kinh.

Còn tưởng rằng Lục Châu ra tay trừng trị đồ đệ, không dám ngăn cản.

Đoan Mộc Sinh cũng giật nảy mình, giơ bàn tay còn vướng xiềng xích lên.

Ngăn cản tiếp xúc!

Ầm!

Hỏa hoa đồng thời văng ra khắp nơi, Bá Vương Thương quay ngược lên trên.

Đoan Mộc Sinh thấy thế, nâng tay lên, bắt lấy cán của Bá Vương Thương.

Chỉ cần nhìn một cái, đã sinh lòng thán phục, vũ khí tốt.

“Vi sư ban thưởng cho con Bá Vương Thương… Nhớ tận dụng nó cho tốt, đừng phụ lòng mong đợi của vi sư!”

Đoan Mộc Sinh nghe vậy, lộ ra biểu cảm mừng như điên!

Cẩn thận đặt Bá Vương Thương sang một bên, cung kính hành lễ với Lục Châu.

“Đa tạ sư phụ ban thưởng vũ khí!”

Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong, Phan Trọng… Mới biết được chuyện gì đang xảy ra.

Đỏ mắt ao ước!

[Ting, Bá Vương Thương nhận chủ thành công, kích hoạt phẩm giai: Thiên giai. Điểm công đức được thưởng 1000 điểm]

Lục Châu đã hiểu.

Hóa ra vũ khí cần phải tìm được chủ nhân thích hợp, mới có thể phát huy phẩm chất của nó một cách triệt để. Nếu người khác cứ cố chấp dùng, cũng sẽ không có được hiệu quả này. Đạt đến Thiên giai, thì cái xiềng xích này hắn cũng có thể tự phá vỡ.

Mà cái này khen thưởng còn rất phong phú.

Cũng không biết sau khi Cơ Thiên Đạo chết, những vũ khí còn không tiêu thất kia có bao nhiêu.

Dù sao… Đồ đệ còn nhiều, ai cũng phải có.

Quả nhiên...

“Sư phụ, con cũng muốn!” Tiểu Diên Nhi lập tức chạy tới.

Cũng may Lục Châu đã nghĩ ra cách đối phó từ sớm: “Tu vi của con còn thấp, không thể làm bậy.”

Thất phu vô tội hoài bích có tội, tu hành giả Thần Đình Cảnh, muốn bảo vệ vũ khí của mình thế nào? Mặc dù luyện chế vũ khí cấp Thiên giai rất khó, nhưng không thể ngăn cản tu hành giả có tham vọng mạnh lên. Mà chuyện này lại rất phổ biến.

(Thất phu vô tội hoài bích có tội: ý chỉ người thì không có tội, nhưng những người nào mà có đồ vật quý thì cũng xem như có tội, khiến người khác mơ ước.)

“Vâng sư phụ.” Tiểu Diên Nhi không tình nguyện nhẹ gật đầu.

Đoan Mộc Sinh có được vũ khí, yêu thích không buông tay, càng xem càng thích.

Hắn liếc mắt nhìn hai phía, muốn tìm người để luận bàn… Khẳng định không thể tìm sư phụ, vậy thì chỉ còn có Phan Trọng và Chu Kỷ Phong.

“Hai ngươi…”

“Tam tiên sinh, có gì phân phó.”

“Đi theo ta luyện thương.”

“..?..?..” Hai người chết lặng.

“Ta ra hậu sơn chờ các ngươi.” Đoan Mộc Sinh lại chắp tay hướng về phía Lục Châu, “Sư phụ, đồ nhi muốn đi thuần phục vũ khí, xin được cáo lui trước.”

“Được rồi.”

Lục Châu phất phất tay.

Phan Trọng cùng Chu Kỷ Phong lại lộ ra vẻ mặt khổ sở.

Vô cùng không tình nguyện, từng bước một, bước thật nhỏ gian nan mà đi ra khỏi Ma Thiên Các.

Ngay khi ba người họ vừa rời khỏi.

Chim truyền tin đã bay từ bên ngoài vào.

“Sư phụ, là phi thư của tứ sư huynh, để con đọc.” Tiểu Diên nhi mở ra phi thư, thì thầm, “Sư phụ, đồ nhi đã thông báo cho hắc kỵ… Ít ngày nữa hắc kỵ sẽ khởi hành, đi tới Ma Thiên Các. Đồ nhi sẽ đi theo quan sát từng hành động của họ.”

Sau khi đọc xong.

Tiểu Diên Nhi hơi kinh ngạc nói: “Cái tên Phạm Tu Văn này đúng là dám đến thật! Sư phụ, đến lúc đó đừng nương tay, một bạt tay vả chết hắn đi!”

“…”

Vả chết hắn thật, ai giải mã chân tướng của Ngư Long thôn?

Nét mặt già nua của Lục Châu tuy rất bình tĩnh, trong lòng lại hồ nghi. Phạm Tu Văn, cũng chính là Lãnh La, tên này luôn giảo hoạt và sợ chết, cùng một kiểu với Giang Ái Kiếm, Giang Ái Kiếm thì năng động, Phạm Tu Văn lại mưu mô hơn người.

Loại người này, sao lại bị khích tướng đễ dàng như vậy mà đến Ma Thiên Các đây?

Lại nói, tu vi của Phạm Tu Văn không thể nào vượt qua bát diệp, lực lượng của hắn đến từ nơi nào?

Ngay cả Lục Châu đã đột phá được cửu diệp pháp thân, còn là dùng thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong mới làm được, điều này mà nói ra ngoài thì căn bản là không có người tin.

“Diên Nhi.”

“Đồ nhi có mặt.”

“Hai ngày nay Diệp Thiên Tâm thế nào rồi?”

“Chỉ là làn da trắng đến đáng sợ, còn cái khác thì không nghiêm trọng.” Tiểu Diên Nhi trả lời.

Lục Châu gật đầu, chậm rãi đứng dậy.

Quay người đi vào trong mật thất.

“Cung tiễn sư phụ.”

Trước khi Phạm Tu Văn đến, Lục Châu nhất định phải có được át chủ bài, áp chế người này.

Trở lại trong mật thất.

Lục Châu mở ra giao diện của hệ thống.

Tổng cộng có 1310 điểm công đức.

Hắn đã không còn hứng thú với Thẻ Nghịch Chuyển. Trạng thái trước mắt, không thể nghi ngờ là trạng thái thích hợp nhất dành cho hắn khi ở tu chân giới.

Vậy thì chỉ có thể rút thưởng.

[Ting, đồ đệ Minh Thế Nhân của ký chủ đã đáng chết hai tên hắc kỵ trên đường về, thu hoạch được 200 điểm công đức]

[Ting, đáng chết hai tên hắc kỵ, thu hoạch được 200 điểm công đức]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK