Tiểu Diên Nhi cười lớn đi đến bên cạnh Lục Châu mà nói: “Tam sư huynh, pháp thân của huynh khai diệp được, là nhờ sư phụ truyền lại cho huynh Bá Vương Thương!”
Nâng Bá Vương Thương lên, những người khác nhìn mà không ngừng ao ước.
Cuộc chiến đấu vừa rồi kia, danh tiếng cơ hồ bị Bá Vương Thương cướp sạch.
Cao thủ của hắc kỵ là Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng thua tâm phục khẩu phục, nhất là khi gặp loại quái vật như Đoạn Mộc Sinh, lại còn có thêm cả một món vũ khí Thiên giai.
Đoan Mộc Sinh gật đầu: “Tiểu sư muội nói đúng. Tuyệt chiêu Thiên Quyến Hữu Quyết này của ta mà so với sư phụ thì còn thua xa...Nếu như không nhờ Bá Vương Thương, chỉ sợ là không đánh thắng nổi hai người này.”
Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng ngẩng đầu lên một cách khó khăn, nhìn Phạm Tu Văn bị bắt nhốt, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Hắc kỵ thủ lĩnh với bát diệp pháp thân, vì sao mà một chút sức lực để đánh trả cũng không có?
Bọn hắn chỉ là nhị diệp và tam diệp cũng đã đấu một trận ra trò, dù thua trận. Với tu vi của thủ lĩnh, đáng lẽ ra phải chiến đấu ba ngày ba đêm không phân nổi thắng bại mới đúng chứ?
Cũng trách bọn hắn chỉ chuyên tâm chiến đấu với Đoan Mộc Sinh, không chú ý tới động tĩnh trong Ma Thiên Các.
Lục Châu vẫn nhẹ nhàng khoan khoái mà đứng trong đại điện.
Ánh mắt lướt qua hai tên Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng… Thản nhiên nói: “Phong bế lại tu vi của hai người bọn hắn.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Đoan Mộc Sinh chắp tay.
Lúc này, Phan Trọng nhảy ra ngoài nói: “Chuyện này xin cứ giao cho ta, ta giỏi chuyện này…Tu vi của tu hành giả, nói cho cùng đều đi từ đan điền khí hải mới thông qua tới bát mạch, điều động nguyên khí. Phương pháp bình thường chỉ phong bế bát mạch thì không có tác dụng mấy. Rất nhiều dạng người xảo quyệt ẩn chiêu trong đan điền để giải phong bế của bát mạch.”
Lục Châu chắp tay phía sau gật đầu nói: “Phong Huyệt Thuật của Tịnh Minh đạo, đúng là có chỗ độc đáo của nó.”
Được Lục Châu khen ngợi, Phan Trọng lại tự hào khoe khoang khả năng của mình.
Nhạc Trùng trừng mắt nói: “Tịnh Minh Đạo đường đường là danh môn chính phái, sao lại có dạng phản đồ như ngươi chứ?”
Vốn dĩ không bực, câu nói này lại trực tiếp chọc giận Phan Trọng.
“Câm miệng.”
“Đồ bại tướng!”
Thân hình Phan Trọng lóe lên, thi triển Phong Huyệt Thuật.
Bên cạnh, Đoan Mộc Sinh xách ngược Bá Vương Thương, đứng nghiêng sau lưng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người họ. Nếu dám nhúc nhích, lập tức sẽ biến chúng thành vong hồn dưới tay hắn.
Qua một lúc sau, Phan Trọng đã phong bế tu vi của hai người họ.
Hắn chẳng qua chỉ là tu hành giả Thần Đình Cảnh, có thể phong ấn được cao thủ Nguyên Thần Kiếp Cảnh, hầu như là dùng toàn lực.
Nguyên khí không còn lại chút gì cả.
Phan Trọng xoa mồ hôi trên mặt, chắp tay nói: “Các chủ, ta đã phong bế bát mạch của họ, trừ ta ra không ai có thể giải được.”
Lục Châu chỉ phất tay, Phan Trọng liền đi xuống, chợt nghe thấy hắn nói: “Giam hai người họ lại, trông coi nghiêm ngặt.”
Phong bế tu vi cũng phải tìm người trông coi, Phan Trọng tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ thành tự phụ.
“Vâng.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời đi tới, đem hai người mang đi.
Không có tu vi, hai người đó không khác gì cá nằm trên thớt cả.
Lục Châu trở về vương tọa trong đại điện, chậm rãi ngồi xuống, gọi tên: “Diệp Thiên Tâm.”
Toàn thân Diệp Thiên Tâm khẽ run.
Có lẽ vì yếu ớt trong một thời gian dài, nét mặt của nàng vô cùng thống khổ.
Lục Châu gọi tên nàng ấy, Diệp Thiên Tâm trượt khỏi chỗ ngồi, quỳ trên mặt đất, kích động nói: “Sư…Sư phụ…”
Thần sắc của Lục Châu hờ hững mà lắc đầu.
Không để ý đến nàng.
Mà là nhìn về phía Phạm Tu Văn.
“Lãnh La…Bản tọa năm lần bảy lượt cho ngươi cơ hội. Nếu như ngươi không trân trọng, đừng trách bản tọa vô tình.”
Phạm Tu Văn mạnh mẽ đứng thẳng người, Lồng Giam Trói Buộc giống như kim cô chú, vững vàng kiểm soát hắn ta.
“Lão Tiền bối, không cần phải phí công vô ích như vậy, là do ta không giỏi như người khác, cam nguyện nhận lấy cái chết.” Phạm Tu Văn nói.
Lục Châu lại lắc đầu.
“Bát diệp pháp thân, lại cam nguyện giữ bí mật cho người trong cung. Người ở phương nào…Lại có thể xứng đáng để ngươi bán mạng?”
Thật ra đến nước này.
Lục Châu cũng không trông đợi vào việc có thể hỏi ra mục tiêu ngay lập tức.
Có thể khiến một tên cường giả bát diệp pháp thân giữ kín bí mật, thì người đứng sau có liên lụy đến bí mật này, chắc chắn không tầm thường.
Việc này cần phải tìm cách điều tra.
Phạm Tu Văn nói: “Chuyện đã đến nước này thì nói nhiều cũng vô ích.”
Lục Châu lắc đầu, thần sắc đạm mạc y như cũ.
Lúc này, một tiếng nhắc nhở vang lên...
[Ting, Minh Thế Nhân đánh chết được một tên Nguyên Thần Kiếp Cảnh, thu được 1000 điểm công đức.]
Nghe được nhắc nhở này, Lục Châu không có bất kỳ dao động nào.
Sau đó lắc đầu nói: “Hắc kỵ Trần Trung Hạc… Ngươi cảm thấy giờ phút này hắn còn sống hay đã chết?”
Phạm Tu Văn cho rằng Lục Châu đang dùng chiêu trò thao túng tâm lý, nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Pháp thân của Trần Trung Hạc là số một, Minh Thế Nhân đúng là rất mạnh, nhưng đáng lý hắn tuyệt đối không nên rời khỏi đại điện… Không gian càng lớn, chỗ trống cho Trần Trung Hạc phát huy càng rộng hơn. Ngươi giết Lý Khánh, Trần Trung Hạc giết Minh Thế Nhân, báo ứng lẫn nhau mà thôi.”
“Rắm chó.”
Tiểu Diên Nhi nghe không nổi, chửi “Nói khoác thì ai mà không nói được!”
“Khoác lác?”
Phạm Tu Văn khàn khàn cười ha ha nói, “Tiểu Nha đầu…Ma Thiên Các đúng là rất mạnh. Nhưng cũng đã che mờ tầm mắt của ngươi. Nhớ năm đó khi ta còn tung hoành, ngay cả sư phụ ngươi cũng không làm gì được ta…Hả? Tiểu nha đầu, ngươi trừng mắt làm gì?”
Ánh mắt của Tiểu Diên Nhi đã chuyển dời.
Từ trên người Phạm Tu Văn ra đến ngoài đại điện.
Phạm Tu Văn mặc dù bị Lồng Giam Trói Buộc vây khốn, nhưng cũng không cản trở hắn quay đầu lại…
Hắn thấy Đoan Mộc Sinh, Diệp Thiên Tâm cùng với nhóm nữ tu của Diễn Nguyệt Cung đều nhìn ra ngoài.
Minh Thế Nhân đã xuất hiện bên ngoài đại điện.
Từ nơi đầy nắng, chậm rãi đi vào.
Trên người nhìn có vẻ hơi chật vật, còn có một ít vết máu.
Nhưng trên tay phải của hắn, còn cầm một đoản đao…Trên lưỡi đao còn dính một ít máu, một giọt một giọt rơi xuống.
Lông mày của Phạm Tu Văn bỗng nhiên nhíu lại!
Trái tim nhảy lên kịch liệt.
Vừa định di chuyển, đầu thương của Bá Vương Thương đã đến trước mặt hắn!
“Muốn chết, rất dễ dàng… Một chiêu cũng có thể giải quyết được ngươi.” Đoan Mộc Sinh cảnh cáo hắn.
Lúc này Minh Thế Nhân cũng đã vào đến giữa đại điện.
Hắn có vẻ hơi mỏi mệt, nhưng khóe môi lại mang một nụ cười vui sướng khi thắng lợi.
Hắn đem đoản đao kia, nhẹ nhàng để dưới đất: “Đồ nhi không cố ý giết Trần Trung Hạc… Nhưng trên người hắn có giấu vũ khí địa giai đỉnh cấp. Đồ nhi chỉ có cách xuống tay dứt khoát, mới có thể bảo vệ mình.”
Mí mắt của Phạm Tu Văn run rẩy.
Trong lòng hắn, trận chiến này thắng là cái chắc! Minh Thế Nhân không có vũ khí, còn không khai diệp!
Trái lại Trần Trung Hạc chính là người có tu vi mạnh nhất trong Hắc Ám Tứ Kỵ, tam diệp đỉnh phong, trong tay còn có vũ khí địa giai!
Khụ khụ…Khụ khụ…
Phạm Tu Văn hoàn toàn không thể nào tiếp thu được sự thật này, kịch liệt ho khan.
Khí huyết cuồn cuộn khiến cho hắn vừa khó chịu lại thống khổ.
Nhóm cung nữ của Diễn Nguyệt cung cũng kinh ngạc không thôi.
Thực lực của Ma Thiên Các, mạnh đến thế sao…Nếu so với Diễn Nguyệt Cung, thì bọn họ nhỏ bé không chịu nổi.
Lục Châu nghe Minh Thế Nhân báo cáo xong, chỉ nhàn nhạt khen một cái: “Làm cũng không tệ.”
Chỉ bốn chữ này…
Minh Thế Nhân hưởng thụ vô cùng, sắc mặt vui mừng nói: “Sư phụ…Cái vũ khí địa giai này vô cùng quý giá, đồ nhi muốn luyện hóa nó.”
Phạm Tu Văn nghiêm mặt: “Ngươi dám làm vậy?”
“Ra nông nỗi này rồi còn có dũng khí đi dọa người khác?” Tiểu Diên Nhi nói ra.
Trần Trung Hạc đã chết còn luyện hóa vũ khí của hắn, đây là khiến cho người ta chết rồi cũng không nhắm mắt!
Minh Thế Nhân cũng mặc kệ mấy thứ này!
“Cầu xin sư phụ đáp ứng!”