Tu vi Nguyên Thần Kiếp Cảnh của Trương Thu Trì đã rõ như ban ngày.
Đệ tử của Thanh Ngọc Đàn ở dưới cũng phấn khởi.
Minh Thế Nhân lại cau mày, nhìn thủ ấn của Đạo môn ngày càng nhiều lên, lắc đầu nói: “Ta đã nói là không muốn đánh nhau rồi, còn nhất định phải đánh.”
“Không trách ngươi được!” Trương Thu Trì hừ lạnh một tiếng, rồi đánh về phía Minh Thế Nhân.
Cương khí của Minh Thế Nhân bộc phát, cương khí hộ thể dánh bay những thủ ấn kia ra ngoài: “Mấy năm không gặp, thủ ấn của ngươi thụt lùi rồi?”
“Đồ bại tướng , chỉ biết nói miệng.”
Trương Thu Trì tấn công trực diện Minh Thế Nhân.
Phanh phanh phanh!
Bóng dáng của hai người đã dính lại một chỗ, chỉ còn lại tàn ảnh.
Cương khí tùng hoành, giao thoa va chạm!
Minh Thế Nhân vừa đánh vừa lui, hai tay không ngừng vung cương khí ra để ngăn cản.
Phanh phanh phanh!
“Thủ ấn của trưởng lão thật tinh túy… Nghe nói mấy tên đệ tử của Ma Thiên Các đều bị lão Cơ Thiên Đạo áp chế. Đến nay lại có thể đấu tay đôi với trưởng lão Nguyên Thần Kiếp Cảnh.”
“Không kỳ quái, Trương trưởng lão còn chưa đánh hết sức. Chúng ta cứ nhìn tiếp xem sao…”
“Cho dù không có Trương trưởng lão thì đại sư vẫn đang theo dõi, đừng sợ.”
Đám người tự trấn an rồi yên lòng quan sát.
Đa số đệ tử đều có tu vi Phạn Hải Cảnh đổ xuống, bình thường cũng khó mà thấy được Nguyên Thần Kiếp Cảnh đánh nhau. Tất cả đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Thủ ấn của Đạo gia, không kém thủ ấn của Thiền tông bao nhiêu.
Minh Thế Nhân cũng biết cách ứng đối với loại thủ ấn này, không ngừng sử dụng cương khí chống lại thủ ấn.
Cứ như vậy, Trương Thu Trì thuộc về phe tấn công, Minh Thế nhân thuộc về phe bị động.
“Lão già! Đừng ép ta!” Minh Thế Nhân huy động cương khí để đỡ đòn.
Phanh phanh phanh!
Đồng thời không ngừng lùi lại.
Trương Thu Trì trầm giọng nói: “Quá yếu!”
Hắn còn không để Minh Thế Nhân vào mắt.
Cương khí lại lần nữa tăng vọt.
Minh Thế Nhân thấy mọi chuyện không thích hợp, ánh mắt khẽ biến động.
Lão già này, còn mạnh hơn trước…
Hắn nhìn xung quanh, còn hơi kiêng kị nơi này, nói cho cùng chỗ này cũng cách Thanh Ngọc Đàn không xa. Lỡ như Trương Viễn Sơn và mấy gã trưởng lão kia xuất hiện vậy thì không xong.
Minh Thế Nhân thấy Trương Thu Trì mở cả hai tay, mấy chục đạo chưởng ấn như sóng biển đánh tới.
Lúc này lui lại, triệt tiêu một ít nguyên khí.
Phanh phanh phanh!.
Minh Thế Nhân bị đánh bay lui lại!
“Ngươi đúng là vẫn yếu như trước đây! Trương Thu Trì được lợi xong thì khoe mẽ.
Minh Thế Nhân lại quay đầu chạy.
“Cố ý?” Trương Thu Trì khẽ giật mình.
Một lát sau Minh Thế Nhân đã chạy xa mấy trăm mét.
Thật sự là hắn cố ý muốn lợi dụng lực lượng của Trương Thu Trì.
“Có gan thì đuổi theo ta… Lát nữa sư phụ và sư huynh của ta mà đến thì coi như xong!”
Trương Thù Trì không thèm để ý mà lạnh lùng nói: “Muốn chạy? Muộn rồi!”
“Bách Kiếp Động minh!”
“Đại Thần Thông Thuật!”
Trương Thu Trì rốt cuộc cũng triển khai Bách Kiếp Động Minh pháp thân của hắn.
Hai đại chiêu chồng chất lên nhau, thân hình lấp lóe.
Một giây sau đã đi đến bên cạnh Minh Thế Nhân, đập xuống một cái.
Oanh!
“Ta đã sớm đoán ra ngươi sẽ dùng chiêu này! Lão già!” Bách Kiếp Động Minh pháp thân của Minh Thế Nhân cũng mở ra, ngăn trở chiêu này của Trương Thu Trì.
Nhưng pháp thân của Trương Thu Trì là Nhị Diệp.
Minh Thế Nhân lại chưa khai diệp, so với Nhị Diệp thì yếu hơn rất nhiều. Giống như trẻ con với người lớn.
Khi cương khí của hai pháp thân chạm vào nhau, Minh Thế Nhân rơi xuống dưới.
Nổ vang một tiếng, té ngã trên đất.
Đệ tử của Thanh Ngọc Đàn đuổi đến gần thì thấy một màn hùng vĩ này.
“Pháp thân Nhị Diệp của Trương trưởng lão một khi ra thì Minh Thế Nhân thua là cái chắc.”
“Nhưng mà tên Minh Thế Nhân này cũng không đơn giản, có thể ngưng tụ được pháp thân thì cũng là tu hành giả Nguyên Thần Kiếp Cảnh.”
“Xem như hắn không may mắn, lúc này chỉ có mình Trương trưởng lão mà cũng gặp phải. Trương trưởng lão chính là khắc tinh trời sinh của Minh Thế Nhân.”
Đám đệ tử của Thanh Ngọc Đàn ngạo nghễ xem.
Cùng lúc đó.
Bệ Ngạn đang lơ lửng ở tầng trời thấp gần đó.
Lục Châu vuốt rây, quan sát cuộc chiến.
“Sư phụ, chúng ta không đi giúp Tứ sư huynh sao?” Tiểu Diên Nhi nói.
“Minh Thế Nhân vẫn thường bị áp chế ở Thần Đình Cảnh, thiên phú không kém hơn Đoan Mộc Sinh. Nếu vi sư giúp hắn, sao hắn có thể luyện tập được.” Lục Châu nói.
“Sư phụ chu đáo quá, con cũng muốn đánh nhau… Đánh bọn hắn.”
Tiểu Diên Nhỉ chỉ vào đám đệ tử của Thanh Ngọc Đàn.
“Xem đấu đi, đừng nhiều chuyện.” Lục Châu khiển trách.
“Dạ.”
Đám đệ tử kia của Thanh Ngọc Đàn đều là một đám có tu vi kém. Đánh với bọn người này không có ý nghĩa gì.
Trương Thu Trì rất là thỏa mãn với kết quả chiêu này của hắn, nhìn xuống dưới.
Lần này Minh Thế Nhân không chết cũng phải bị thương.
Minh Thế Nhân té trên mặt đất làm bụi bay mù mịt, ngăn trở tầm mắt.
Khi tro bụi bay đi thì…
Phía dưới truyền đến một âm thanh kẽo kẹt.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Một cái dây leo vọt lên, giống như một xúc tu dài vô tận, hướng về phía Trương Thu Trì.
“Thanh Mộc Tâm Pháp?”
Trương Thu Trì vốn là đối thủ cũ của Minh Thế Nhân, vừa nhìn đã nhận ra chiêu này. Thanh Mộc Tâm Pháp này hay ở chỗ, có thể điều động nguyên khí để thúc đẩy sinh vật sinh trưởng,
Trong rừng cây, tu vi và thực lực của Minh Thế Nhân sẽ được phóng đại!
Không lẽ hắn cố ý?
“Đồ xảo trá! Nhiều năm qua đi không lẽ ta không biết cách đối phó với Thanh Mộc Tâm Pháp sao?”
Trương Thu trì thu hồi Bách Kiếp Động Minh pháp thân.
Không lui mà tiến tới, bay về phía dây leo đang vươn lên!
“Trưởng lão!” đám đệ tử của Thanh Ngọc Đàn kinh hãi.
Cũng ngay tại thời điểm này…
Cương khí giao thoa với dây leo.
Phanh phanh phanh!
Lửa bắt đầu cháy hừng hực!
Dây leo lập tức lui về sau.
“Lão già kia! Đúng là ngươi! Ông đây không đánh nhau với ngươi!” Minh Thế Nhân ho khan mấy cái rồi quay người chạy.
“…”
Sắc mặt của Lục Châu bình tĩnh, nội tâm lại vô ngữ kinh khủng… Năng lực sinh tồn của Minh Thế Nhân còn mạnh hơn so với hắn nghĩ nhiều. Tiếc là hắn chỉ nghĩ cách chạy mà không trực tiếp đối diện, chiến thắng kẻ địch.
Minh Thế Nhân vừa chạy đi.
Trương Thu Trì đã lớn tiếng nói: “Ma đầu của Ma Thiên Các cũng chỉ có thế này thôi…”
Sóng âm vang xa.
Đệ tử của Thanh Ngọc Đàn ha hả cười
Giống như ma đầu của Ma Thiên Các cũng không quá đáng sợ như trong tưởng tượng.
Ma đầu cũng có ngày bị dọa chạy!
Trương Thu Trì trầm giọng nói: “Nhị Diệp pháp thân mà còn để tên ma đầu này chạy, thì Trương Thu Trì ta sao còn mặt mũi mà sống tiếp?”
Bách Kiếp Động Minh!
Đại Thần Thông Thuật!
Trương Thu Trì lại thi triển thần thông một lần nữa,
Thân hình lấp lóe!
Giống như là làm lại chiêu thức kia, đánh về phía Minh Thế Nhân.
Cương khí cường đại lấy pháp thân của Trương Thu Trì làm trung tâm, xao động lên!
Oanh!
Lần này Minh Thế Nhân còn chưa kịp mở pháp thân ra để chống cự, cả người như một con thuyền trôi nổi trong biển cương khí, bị đánh bay ra ngoài.
Đồng thời lộn vòng trên trời!
“Đến đây đi…Có chút xíu năng lực như vậy sao giết được ông đây!” Minh Thế Nhân xoay người rơi xuống đất, nuốt máu trong cổ họng xuống, cười khinh bỉ.
Trương Thu Trì bay trên trời ngạo nghễ nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ thi triển đại thần thông thuật tiếp? Tưởng bở… Bởi vì, tiếp theo chính là ngày chết của ngươi.”
Trương Thu Trì nâng tay phải lên.
Một cái vũ khí màu xám xuất hiện, lơ lửng trong lòng bàn tay phải của hắn, xoay tròn rồi rơi xuống.
Đó là một thanh đao, một nửa màu xám, một nửa đỏ đậm.
“Trảm Mệnh Đao! Trảm Mệnh Đao của Trương trưởng lão!”
“Ba năm trước, Trương trưởng lão đã mang vũ khí Thiên giai này về từ Nhung Bắc!”
“Hèn gì Trương trưởng lão tự tin như vậy, liên tục thi triển bốn lần đại chiêu. Hóa ra là có vũ khí Thiên giai trong người.”
Ông, ông, ông…
Trảm Mệnh Đao rung lên, quanh đao xuất hiện cương khí vô cùng thuần khiết, bao quanh lưỡi đao.
Giống như một tàn ảnh.
“Minh Thế Nhân, đi chết đi…”
Minh Thế Nhân không ngờ là Trương Thu Trì lại có vũ khí Thiên giai.
Trương Thu Trì cũng không phải Hắc Ám Tứ Kỵ, hắn hiểu rất rõ nhược điểm của Thanh Mộc Tâm Pháp, hiện tại lại có Trảm Mệnh Đao, sao Minh Thế Nhân có thể là đối thủ của hắn được!
Trương Thu Trì giơ Trảm Mệnh Đao lên!
Đao chưa rơi cuống đã nghe một âm thanh truyền từ xa…
“Cầm lấy!”
Hưu!
Ly Biệt Câu Sao xẹt qua không trung, phi về phía Minh Thế nhân.