Chiêu Nguyệt đúng là đã tỉnh lại hoàn toàn, nhưng mà nhìn thì có chút suy yếu, nằm trên giường ngay cả cử động cũng thấy tốn sức. Tu vi bị phong bế, cộng thêm sự tra tấn của Phạm Âm Nhập Mộng, không chết đã là chuyện may mắn rồi, có thể sống đến hiện tại cũng là do căn cơ của nàng ta tốt.
Lục Châu đi đến bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống. Ánh mắt lướt qua người của Chiêu Nguyệt.
[Độ trung thành 10%]
Quả nhiên là như thế.
Thấy sư phụ đang ở ngay bên cạnh.
Chiêu Nguyệt không còn chú ý được đến hình tượng và thương thế của mình, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, vội vàng xuống giường. Bởi vì không đủ khí lực, xém một chút cắm mặt xuống đất.
Cũng may Tiểu Diên Nhi kịp thời đỡ lấy.
“Sư phụ! Đồ nhi biết sai rồi! Đồ nhi biết tội của mình rồi!”
Nàng cũng không dám lấy cớ, liên tục dập đầu.
Dập đầu một hồi.
Lục Châu mới phất tay, lạnh nhạt nói: “Đủ rồi.”
Chiêu Nguyệt ngẩng đầu, trên mặt hiện rõ sự hối hận, lại thấy sợ sư phụ hơn.
Còn chưa kịp mở miệng giải thích.
Lục Châu đã đi thẳng vào vấn đề, tiếp tục hỏi: “Kẻ nào bắt ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết đó là một cao thủ của Tịnh Minh Đạo, tu vi cực cao, gần như ngang hàng với sư phụ ... không không không .. so với sư phụ thì còn kém một ít.” Chiêu Nguyệt nhỏ giọng trả lời, nói sai lại lắc đầu liên tục, giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm lớn, một chút khí thế của ma đầu Kim Đình Sơn cũng không có.
Tịnh Minh Đạo chân chính có ba đại cao thủ. Một là Lạc Ly, nghe đồn hắn có tu vi Thất Diệp Nguyên Thần kiếp cảnh, hai là đại trưởng lão Phan Li Thiên, nghe đồn hắn đã mai danh ẩn tích, cũng không biết đã đi đâu, có người nói Phan Li Thiên còn vượt qua cả môn chủ, đáng tiếc là không thể nào kiểm chứng được tin đồn này; ba là nhị trưởng lão Du Hồng Y, nữ tu tối cường của Tịnh Minh Đạo.
“Chiêu Nguyệt… Vi sư đã nói, phản bội sư môn, sẽ không được khoan hồng. Ngươi còn nhớ chuyện này không?”
Chiêu Nguyệt nghe vậy thì run rẩy toàn thân, lắc đầu liên tục: “Sư phụ, đồ nhi bị oan. Đồ nhi chắc chắn không có tâm lý muốn phản bội. Hôm đó hoàn thành nhiệm vụ xong, đồ nhi muốn về quê thắp nhang cho cha mẹ, đang đi trên đường thì gặp cao thủ của Tịnh Minh đạo.”
Chát!
Lục Châu giơ tay lên đập xuống bàn.
Dọa nội tâm của Chiêu Nguyệt run lên vì sợ.
“Ngươi còn dám nói dối sao?” Lục Châu quay đầu, ánh mắt thâm thúy rơi trên người Chiêu Nguyệt.
Ngay lúc Lục Châu nhìn chăm chú.
Cả người của Chiêu Nguyệt ỉu xìu xuống, một năm một mười khai báo: “Đồ nhi, đi đến Diễn Nguyệt Cung, Thiên Tâm sư muội muốn hại sư phụ, đồ nhi không đồng ý.”
Lục Châu không nói gì.
Mà tiếp tục chờ nàng nói thật ra.
Chiêu Nguyệt nói ra: “Đồ nhi về quê là thật… nhưng chỉ là…”
“Ngươi cảm thấy trong lòng dao động?” Âm thanh của Lục Châu vang lên.
Nàng ta cũng không dám phản bác!
Chỉ có thể đem mọi nỗi bất bình nuốt vào trong bụng.
Cho dù sư phụ của nàng ta đã thay đổi nhiều so với trước đây, nhưng nàng không dám có bất kỳ suy nghĩ ăn may nào trong đầu.
“Đồ nhi biết sai rồi! Đồ nhi trăm ngàn lần không nên tin vào những câu xàm ngôn của Diệp Thiên Tâm.”
“Nếu như ngươi không có dị tâm, thì sao lại như thế.” Thanh âm của Lục Châu trở nên bình thản hơn.
Chiêu Nguyệt hình như là đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Vội vàng nói: “Diệp Thiên Tâm thiếp lập trận pháp ở gần núi Thanh Dương, đồ nhi giả vờ đáp ứng nàng ta khởi động trận pháp… Sư phụ đối xử với đồ nhi không tệ, đồ nhi sao dám mưu hại sư phụ chứ, ngày đó biết vậy không đi, cũng không nguyện ý mang lên cái tội danh khi sư diệt tổ! Mỗi câu mỗi chữ của đồ nhi đều là thật, nếu như có nữa chữ giả dối, đồ nhi nguyện ý nhận hết mọi hình phạt!”
Lục Châu bắt đầu nhớ lại tình hình chiến đấu lúc đó của Diệp Thiên Tâm và đám tu hành giả.
Dưới cảm giác của Cửu Diệp pháp thân, chính xác là không cảm nhận được sự tồn tại của Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt cúi rạp trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chuyện trừng trị Chiêu Nguyệt, trở lại Kim Đình Sơn rồi nói sau.
Lục Châu nhớ tới sự tình đã phát sinh trong hai ngày nay, liền hỏi: “Kẻ nào đã phong ấn tu vi của ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết là người ở trong cung. Không nhìn thấy tướng mạo của hắn.” Chiêu Nguyệt nói ra.
“Người trong cung?”
Những sự tình liên tiếp sảy ra như thế này, đều có liên hệ với người ở trong cung.
Từ lúc điều tra sự tình bắt cóc của Từ gia dưới núi, cải trang thành quản gia của Từ phủ Vương Phú Quý, cho đến chuyện cao thủ trong cung phong bế tu vi của Chiêu Nguyệt.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người trong cung đang đặc biệt quan tâm đến Ma Thiên Các.
“Sau khi đồ nhi bị bắt, Tịnh Minh đạo đã nhốt đồ nhi lại bên dưới Thánh Đàn…” Chiêu Nguyệt đột nhiên cảm thấy tủi thân.
“Ngẩng đầu lên.”
Thanh âm của Lục Châu vẫn uy nghiêm như vậy.
Chiêu Nguyệt không dám phản kháng, lấy hết can đảm, từ từ ngẩng đầu lên.
Nàng vốn dĩ cho rằng sư phụ sẽ trừng trị nàng….
Không nghĩ tới, ánh mắt của Lục Châu lại rơi xuống trên mi tâm của nàng.
Một đóa kim liên rất quỷ dị, ở dưới ánh mặt trời toát ra vẻ yêu diễm, chướng mắt, nhưng ở trong phòng, lại có vẻ u ám ảm đạm…
“Vu Thuật.”
Nghe được hai chữ này.
Chiêu Nguyệt giật nảy mình.
Kể cả Tiểu Diên Nhi cũng thế.
Trong thiên hạ Đại Viêm này, phương pháp tu hành đông đảo, Đạo Môn là môn phái thống trị, tiếp theo đến Phật Gia, Nho Môn cũng không huy hoàng như năm đó, còn lại những môn phái tu hành khác cũng khá là khó khăn chật vật. Vu Thuật chính là một trong số đó.
Mà đa số Vu Thuật vô cùng tà ác, công pháp tu luyện lại có ích hơn nhiều so với Đạo công.
Dần dà, Vu thuật bị nhân sĩ chính đạo chèn ép, ngày càng suy thoái, người tu luyện cũng càng ngày càng ít.
Không nghĩ tới…
Trong cung vậy mà cũng có cao thủ Vu Thuật.
Chiêu Nguyệt vội vàng dập đầu mà van xin: “Cầu xin sư phụ giải cấm chế trên người đồ nhi!”
Lục châu dùng ánh mắt hờ hững liếc nhìn nàng ta một cái, độ trung thành đúng là đang dân lên cao:
“Chiêu Nguyệt.”
Chiêu Nguyệt bị dọa đến nỗi cúi đầu xuống, nhìn xuống mặt đất, không dám nói lời nào.
Lục Châu tiếp tục nói: “Vi sư đã nói nếu như kẻ nào có dị tâm, nhất định sẽ không được khoan dung.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, không có oán hận, ngược lại, trong nội tâm lại dấy lên hi vọng, nhớ tới sự tình ở Thánh Đàn, vội vàng dập đầu: “Đồ nhi nguyện ý chịu phạt!”
“Vi sư mệt rồi!”
Nói xong, Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng rồi phân phó: “Diên Nhi, gửi phi thư cho sư huynh của con… mang Chiêu Nguyệt về, rồi trừng trị sau.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi cũng có hơi lo sợ.
Chờ sư phụ ra khỏi phòng.
Tiểu Diên Nhi kéo theo Chiêu Nguyệt cười đùa: “Muội đã biết ngay sư tỷ không phải loại người như Diệp Thiên Tâm.”
Chiêu Nguyệt lắc đầu, thở dài nói: “Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, chuyện này đều là do tỷ phạm sai lầm. Nếu không nhờ sư phụ cứu tỷ ra khỏi Thánh Đàn, sợ là…”
Tiểu Diên Nhi an ủi: “Không có việc gì đâu, sư tỷ không biết… Trên Thánh Đàn sư phụ triển khai thần uy, cái đám danh môn chính đạo rắm thúi đó, cái Ma Sát Tông khỉ gì, đều bị đánh hết!”
“Tiểu Sư Muội…Cũng ở đó sao?”
“Sao lại không chứ, có nguyên một đám con lừa trọc rất đông, cứ ong ong gọi bậy bên tai, phiền chết muội.” Tiểu Diên Nhi trực tiếp bỏ qua chuyện nàng ngủ gật.
“Aizz, chỉ có mỗi tiểu sư muội thương ta.” Chiêu Nguyệt thở dài nói.
Lục Châu vừa rời khỏi gian phòng của Chiêu Nguyệt, đã nhìn thấy quan binh xuất hiện ở nơi Trác Bình đã chết.
Có năm ba người, bước nhanh lên trên lầu.
“Đại nhân! Thuộc hạ đã tìm được ngài rồi.”
“Ngươi tìm lão phu?” Lục Châu nghi hoặc.
Hắn không hề có quan hệ gì đến vụ án Trác Bình, đám quan binh này tìm hắn làm gì vậy?
“Tiểu nhân chịu sự dặn dò của cấp trên, mời đại nhân đến phủ tướng quân Nhữ Nam thành một chuyến.” Quan binh kia quỳ một gối xuống mà nói.
“Không rảnh.”
Lục Châu nhàn nhạt phun ra hai chữ rồi trở lại gian phòng của mình.
Rầm, cửa đóng lại.
Tên quan binh kia bỗng bừng tỉnh, sao lại để đại nhân đến gặp tướng quân cơ chứ, đây không phải là nhầm nhỏ thành lớn sao… Vội vàng nhận sai: “Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân sao dám để đại nhân đi đường mệt mỏi!”
Lục Châu không để ý đến hắn.
Rõ ràng là chuyện về lệnh bài của hoàng thất đã truyền đến phủ tướng quân của Nhữ Nam thành, còn qua nửa ngày, người trong cung chắc chắn cũng biết.
Vậy tên cao thủ đã xuống tay với Chiêu Nguyệt, dám xuất hiện không?