“Vậy mà còn không phải là cố ý?” Trương Sở muốn khóc: “Không lẽ nào lại như vậy, Ma Sát Tông rõ ràng muốn hại Chính Nhất Đạo của ta!”
Kiếm khách áo xanh kia lại mỉm cười nói: “Ta cảm thấy ông ấy cũng không cố ý.”
“Ngươi cảm thấy?” Trương Sở phát hiện ra hình tượng của hắn bây giờ quá mất mặt, vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo.
“Ừm…”
Kiếm khách áo xanh gật gật đầu: “Nếu ngươi cảm thấy bị xúc phạm, vậy ta thay mặt ông ấy xin lỗi ngươi.”
Trương Sở nhướn mày, không kiên nhẫn nói: “Ngươi là ai, ngươi thay hắn xin lỗi? Ngươi là thứ gì chứ!”
Vừa dứt lời.
Trường kiếm sau lưng kiếm khách áo xanh lại lay động.
Ra khỏi vỏ, vào vỏ!
Vụt!
Ngay cả cái bóng cũng không thấy, năm ngón tay của Trương Sở đã bị cắt đứt.
Tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi không cảm thấy đau!
“Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.”
“…”
Kiếm khách áo xanh sau khi nói ra tên của mình thì lại nở một nụ cười khiêm tốn: “Ngươi đừng sợ, ta chưa giết ai mà không có lý do cả.”
“…”
“Đã mạo phạm rồi, xin cáo từ.”
Ngu Thượng Nhung quay người rời đi, cả người lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất khỏi khu rừng.
Trương Sở chỉ còn biết ôm tay gào khóc thảm thiết.
Sau hai canh giờ.
[ Đại điện của Ma Thiên Các ]
Đinh Phồn Thu run rẩy quỳ trên mặt đất.
Thỉnh thoảng còn nhìn quanh.
Đại điện này rất là bình thường, có thể là… Đây mới thật sự là Ma Thiên Các. Đinh Phồn Thu hồi hộp đến nỗi không dám thở mạnh.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân cung kính đứng ở một bên.
Ánh mắt của Lục Châu lại rơi trên người Đinh Phồn Thu.
Tên này tuy giả mạo hắn, nhưng vẫn là người của Vân Tông, còn là Ngũ diệp Nguyên Thần Kiếp Cảnh. Hoa Vô Đạo nếu thật sự giống như lời Đoạn Hành nói, muốn vượt qua tâm ma, sẽ xuất hiện tại Ma Thiên Các, vậy thì Đinh Phồn Thu cũng có thân phận là người của Vân Tông, vẫn còn dùng được.
“Mang hắn xuống.” Lục Châu lạnh nhạt phất tay áo.
“Vâng.” Đoan Mộc Sinh mang Đinh Phồn Thu rời khỏi đại điện.
“Mặt khác, nếu như nhìn thấy Hoa Vô Đạo, dẫn hắn tới gặp vi sư.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu lại nhìn về phía nữ tu của Diễn Nguyệt cung, vuốt râu hỏi:
“Hai ngày nay Diệp Thiên Tâm sao rồi?”
Nữ tu kia nghe vậy thì hoảng loạn vội vàng quỳ xuống, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.
Phan Trọng thấy thế chắp tay nói: “Bẩm các chủ, ngoại trừ việc thân thể suy yếu ra thì không sao cả.”
Lục Châu gật đầu.
Với thể chất của Bạch dân thì chút ốm đau đó chẳng là gì cả.
Trước khi chưa biết rõ được chân tướng của Ngư Long thôn, Lục Châu cũng không muốn khai thác thứ gì từ nàng cả.
“Vi sư mệt rồi.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu đứng dậy, đi vào mật thất.
Hai ngày nay không lĩnh hội Thiên Thư, trạng thái tinh thần lại kém đi rồi.
Tên: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải bát mạch.
Pháp thân: Không
Điểm công đức: 6212
Sinh mệnh còn lại: 5800 ngày
Đạo cụ: Một Kích Trí Mạng*1, Miễn Dịch Sát Thương*2, Đỡ Đòn Trí Mạng*7(bị động), Lồng Giam Trói Buộc*4, Bạch Trạch, Bệ Ngạn.
Vũ Khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần luyện hóa một lần nữa mới dùng được.)
Công pháp: <<Tam Quyển Thiên Thư>>.
“Hơn sáu ngàn… Còn hơn một ngàn nữa. Lục Châu nhíu mày.
Pháp thân đắt như vậy, tạm thời không mua nổi.
Sau đó lại suy nghĩ biện pháp tích góp điểm công đức.
Mặt khác, nhiệm vụ tìm ra chân tướng ở Ngư Long thôn vẫn chưa hoàn thành, phần thưởng lớn chưa lấy được.
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
“Rút tiếp, thì sợ là cũng không trúng… Rút thưởng.” Lục Châu khẽ niệm.
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, điểm may mắn là 8, thu được pháp thân 'Ngũ Khí Triều Nguyên' ]
“…”
Vậy mà cũng được?
Lúc đầu cần 8000 điểm công đức mới mua được, giờ chỉ cần 50 điểm đã rút được rồi?
Như vậy cũng tốt hơn là đạo lý “Biết trước ta đã ăn miếng bánh thứ bảy”, không có thất bại trước sao có thành công ở phía sau.
“Sử dụng.”
Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành đã bị thay thế bởi pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên.
Dựa vào tu hành đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ngũ khí của thân thể dồn về đan điền khí hải.
Có thể là do bát mạch của Lục Châu đã thông từ sớm.
Cho nên khi ngưng tụ pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên, nguyên khí giống như thủy triều, sóng cả mãnh liệt, tưới lên cả người, vô cùng thoải mái.
Qua một lúc lâu, Lục Châu mới thích ứng được với pháp thân mới.
Cảm thấy tu vi có một bước tiến lớn.
Lục Châu thở phào một cái, hoạt động gân cốt.
“Còn cần Thẻ Nghịch Chuyển.”
So với việc rút thưởng lấy đồ, và một loạt xác suất cảm ơn đã tham gia, tính tổng thể ra thì cũng có lời.
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
Rút liên tục năm lần chỉ thấy cảm ơn đã tham gia.
Vừa có được pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên xong nên rút thăm năm lần thất bại Lục Châu cũng không cảm thấy đau lòng. Dù sao có thể thêm điểm may mắn, chỉ cần không rút phải đồ bỏ thì cái gì cũng chấp nhận được.
Lục Châu không rút thưởng nữa mà đi xem cột đạo cụ.
Hắn muốn xem có đạo cụ mới xuất hiện hay không.
“Đây là…” Lục Châu phát hiện ở dưới cùng, không phải thẻ đạo cụ mà là một cái rương màu tím.
Ghi chú: Một hòm rương thần bí.
Rương thần bí?
Giá: 2000 điểm công đức, thời hạn 1 ngày.
“Thời hạn mua?” Lục Châu nhướng mày.
Nhớ lại cách làm việc của một số trò chơi khi Lục Châu còn ở trái đất. Đây chính là phong cách của một gian thương!
Chỉ là, hệ thống lại vô nhĩa như vậy sao?
Trực giác nói cho Lục Châu, trong cái rương này chắc chắn có đồ tốt.
“Mua.”
Ánh sáng lóe lên.
Giữa mật thất xuất hiện một cái rương vuông vức.
Cái rương màu tím, giống y chang như trên giao diện.
Nhìn một hồi Lục Châu cũng không thấy chỗ mở ở đâu cả, là một cái rương bị bịt kín.
Ầm!
Vung tay lên.
Cương khí đập vào rương, không phản ứng gì.
Phanh phanh phanh!
Liên tục vung tay áo, Lục Châu điên cuồng đập cái rương này.
Bên ngoài mật thất.
Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân cũng nghe thấy được.
“Đừng vào, lần này sư phụ đi Ngư Long thôn không thu hoạch được gì, cho nên đang phát cáu.”
“Vâng.”
“Tiểu sư muội, rảnh không.”
“Sao đó?”
“Đi luyện tập với huynh…Nhìn xem, đây là Ly Biệt Câu sư phụ cho huynh… A, tiểu sư muội, sao lại khóc vậy?” Minh Thế Nhân nhấc tay lên, Ly Biệt Câu đã rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Ngay khi Minh Thế Nhân đang thấy kỳ quái thì...
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Đoan Mộc Sinh.
“Lão tứ, nghe nói sư phụ đã ban thưởng cho đệ vũ khí Thiên giai? Nhanh, tới đây… Huynh đang gấp lắm. Giờ đệ mới có được vũ khí tốt, chắc chắn là chịu đòn tốt hơn trước kia nhiều! Nhanh, nhanh, nhanh…” Đoan Mộc Sich xách ngược Bá Vương Thương, cưỡng ép lôi Minh Thế Nhân ra ngoài.
“…” Minh Thế Nhân.
Tiểu Diên Nhi khẽ nói: “Đáng đời, ai bảo huynh khi dễ muội!”