Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bọn họ rời khỏi khách điếm, liền cưỡi xe ngựa chạy về phía đông thành Nhữ Nam.

Đi tới nửa  đường, bỗng gặp Giang Ái Kiếm đang ôm kiếm, vẻ mặt hèn mạt, còn gặm một nửa quả lê đứng chắn ở phía trước.

“Đại sư, ta đi cùng ngươi nhé.” Giang Ái Kiếm chạy tới.

Triệu Sóc nghi ngờ nói: “Vị huynh đệ này… Chúng ta muốn đi bắt ma đầu, ngươi không sợ sao?”

‘Sợ chứ… Sợ muốn chết, nhưng có đại sư ở đây, chuyện này đều không là gì cả.” Giang Ái Kiếm nói.

Lục Châu vuốt râu hỏi: “Có tin tức mới rồi?”

Giang Ái Kiếm cười không nói.

Mặc dù tên này láu cá, da mặt lại dày. Nhưng xét về khoản thu thập tin tức thì đúng là cao thủ.

Lục Châu mặc kệ hắn tìm được bằng cách nào, chỉ cần có kết quả là được, hài lòng phất tay, ra hiệu cho xe ngựa tiếp tục chạy.

Giang Ái Kiếm nhảy lên xe ngựa, nhìn về phía trước, thấp giọng nói: “Người trong cung tới.”

Lục Châu không nói gì, chỉ lạnh nhạt vuốt râu.

“Sự tình của Thánh Đàn, là có người trong cung ở sau lưng bày ra. Đại sư xáo trộn kế hoạch của bọn hắn, bọn hắn nhiều ít cũng sẽ có oán giận. Chỉ là tu vi của đại sư cao thâm, bọn hắn có oán hận thế nào, cũng không dám ra tay với cao tăng của Phật môn.” Giang Ái Kiếm nói.

Lục Châu gật đầu.

Xe ngựa lại kẽo kẹt tăng tốc.

Giác Ái Kiếm đưa đầu qua nhìn rồi lại nói: “Tứ ma đầu của Ma Thiên Các Minh Thế Nhân, tu hành Thanh Mộc Tâm Pháp, công pháp này vô cùng khó nhằn, cùng giai cấp mà muốn ngăn chặn hắn rất khó. Một lát nữa nếu đại sư thấy hắn, tuyệt đối không được nương tay, một chiêu chế phục, không được cho hắn cơ hội chạy trốn.”

Lục Châu thản nhiên nói: “Nhìn ngươi giống như là hiểu rất rõ về Thiên Ma Các?”

Giang Ái Kiếm tự tin để lộ bí mật: “Không nói dối đại sư… Khi Cơ Thiên Đạo bị thập đại cao thủ vây công lần thứ nhất.. Ta…” hắn chỉ chính mình, “Ở ngay hiện trường!”

Nói xong Giang Ái Kiếm lộ ra vẻ tán thưởng:

“Trận chiến đó thực sự là một trận chiến hoành tráng! Thập đại cao thủ, một nửa đều là Lục Diệp Pháp Thân, một nửa còn lại là Thất Diệp Pháp Thân, lại bắt không được Bát Diệp Pháp Thân của Cơ Thiên Đạo!”

Nghe được những lời này, nội tâm của Lục Châu khẽ giật mình, mặt ngoài vẫn bình tĩnh như trước.

Dù sao những chuyện này đều có ở trong ký ức của Cơ Thiên Đạo, chỉ tiếc là… Không nghĩ tới Giang Ái Kiếm lại tận mắt nhìn thấy những cảnh này.

“Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, cuối cùng mới miễn cưỡng hòa. Lão ma đầu Cơ Thiên Đạo bị thương…” Giang Ái Kiếm nói thầm một bên “Đến giờ ta cũng không nghĩ ra được, một tháng sau thập đại cao thủ lại vây quanh Kim Đình Sơn, vậy sao lại bại nữa?”

Lục Châu không nói tiếp đề tài này, mà là hỏi: “Ngươi sợ hắn lắm sao?”

Giang Ái Kiếm thở dài: “Từ lúc tận mắt nhìn thấy trận đại chiến kia, ta đã thề với lòng mình…Nhất định phải rời xa loại người như vậy, thật đáng sợ! Thế gian không nên có một nhân loại tồn tại nghịch thiên như vậy.”

Phốc phốc.

Tiểu Diên Nhi nhịn không được che miệng cười.

Cười đến nỗi nghiêng ngả.

Giang Ái Kiếm cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao cũng bị nha đầu này chế diễu nhiều lần, mặc kệ nàng đi.

Chiêu Nguyệt lại ngơ người không biết có nên cười hay không.

“Ngừng!”

Thanh âm của Triệu Sóc vang lên.

Xe ngựa cũng dừng lại.

Giang Ái Kiếm nhảy xuống khỏi xe ngựa. Trước mắt hắn là một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, cùng với cái đầu người treo trên tường thành, ngẩn người: “Tên này quá hung ác!”

Lục Châu cũng xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn cái đầu người đẫm máu kia.

Triệu Sóc chau mày nói: “Ma đầu kia chắc hẳn là ở gần đây. Ta đã liên lạc với mấy vị tu hành giả Thần Đình Cảnh tìm khắp nơi. Hẳn là có thể nhanh chóng bắt được!”

Lục Châu lại nói: “Người chết là mã tặc.”

“Điều này không quan trọng.” Triệu Sóc dùng ngôn từ chính nghĩa mà nói: “Chỉ cần có thể bắt được ma đầu kia, có phải trả giá lớn thế nào ta cũng nguyện ý.”

Lục Châu nhìn Triệu Sóc một cái.

Lắc đầu.

Giải thích nhiều cũng không có ý nghĩa đâu.

“Ha ha ha ha… Ha ha ha… Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn bắt ông đây? Nằm mơ đi!” một tiếng cười tùy ý cùng trào phúng vang đến.

“Ma đầu Ma Thiên Các!Ta chạy đây!” Giang Ái Kiếm đang muốn quay đầu chạy, Lục Châu đã kéo hắn lại.

“Không cần sợ hãi.”

“Vâng… Không sợ hãi…” Giang Ái Kiếm gãi đầu.

Trên trời, mấy vị tu hành giả phi thân qua.

Tiếng cuồng tiếu tiếp tục vang vọng.

“Ma đầu đến rồi!”

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng mà âm thanh truyền đến.

Một nam tử mặc áo trắng, tóc đen phiêu dật, ánh mắt quỷ dị, lấy tốc độ cực nhanh lướt trên trời, còn thỉnh thoảng quay lại cười khiêu khích nhóm tu hành giả đằng sau.

“Tới tới tới, đuổi theo ta đi! Đuổi theo ta đi…”

Triệu Sóc trợn trừng mắt, đưa tay rút kiếm!

Vụt!

“Đại sư, an nguy của bách tính ở Nhữ Nam thành, đều nằm trong tay của ngài.” Triệu Sóc cất cao giọng nói.

Lục Châu lạnh nhạt nhìn Minh Thế Nhân bay tới… Còn có bốn năm tên tu hành giả đang đuổi theo.

Biểu cảm không thay đổi.

Giang Ái Kiếm ngược lại lại thấy không quan trọng, có đại sư ở đây cũng không cần phải sợ hãi. Chỉ là bình thường đều trốn vào một góc quan sát, hôm nay lại quang minh chính đại mà xem, vẫn là lần đầu tiên.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười của Minh Thế Nhân càng ngày càng gần, “Ông đây mệt rồi, không chơi với các ngươi nữa!”

Hô!

Thân mình như sét đánh, cách mấy trăm mét, nháy mắt đã chạy đến chỗ đám người đang ngự không.

“Nguyên Thần Kiếp Cảnh!” Giang Ái Kiếm giật mình nhắc nhở.

Minh Thế Nhân phát ra tốc độ bạo phát, chỉ có Nguyên Thần Kiếp Cảnh có thể làm được.

Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, có chút lo lắng… Cùng là cao thủ Nguyên Thần Kiếp Cảnh sơ kỳ, nhưng hắn cảm thấy người của Ma Thiên Các lợi hại hơn rất nhiều.

Đám người kia ngẩng đầu lên cấp tốc nhìn về phía Minh Thế Nhân.

Triệu Sóc hô to một tiếng: “Cẩu tặc Ma Thiên các! Mau nhận lấy cái chết!”

Trường kiếm trong tay bay về phía không trung, cương khí kịch liệt vờn quanh trực tiếp xông đến trước mặt Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân cười ha ha một tiếng, vỗ một tay.

Ầm!

Trường kiếm vỡ vụn!

“Loại thủ đoạn này sao làm gì được ông đây cơ chứ!A… Lão già kia sao nhìn giống sư phụ của mình thế nhỉ?” Minh Thế Nhân đang đắc ý, đột nhiên nghiêng một cái, trấn tĩnh lại thân mình.

Triệu Sóc bị dọa lui về phía sau.

Còn tưởng rằng chọc giận ma đầu, bị hắn để ý.

Vội vàng quay đầu đi đến bên cạnh Lục Châu.

Đây chính là ma đầu giết người không chớp mắt.

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, không thèm để ý chút nào… Đồ đệ không nhận ra hắn cũng chẳng sao, dù sao Thẻ Nghịch Chuyển cũng đã khiến vẻ ngoài của hắn thay đổi, nhưng Minh Thế Nhân sao có thể không nhận ra cơ chứ?

Minh Thế Nhân nhướn mày, sau đó vẻ mặt thay đổi… Vội vàng tán cương khí toàn thân đi, hạ xuống cấp tốc!

“Không xong, ma đầu xuống rồi!”

“Đại sư!”

Ngay cả Giang Ái Kiếm cũng lui ra phía sau, rút bội kiếm bên hông mình ra!

Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn “Đại sư, bình tĩnh như vậy sao?”

Minh Thế Nhân vừa rơi xuống đất, cả người đều kinh sợ, cách mấy chục mét nhưng cũng đã xoay người chạy đến.

Tay phải vung trường bào lên, quỳ xuống:

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Giang Ái Kiếm: “???”

Triệu Sóc: “???”

Lục Châu một bên vuốt râu một bên phất tay: “Đứng lên đi rồi nói.”

Minh Thế Nhân lộ ra một nụ cười, lại không dám phách lối như ban nãy.

“Sư phụ… Không phải chúng ta hẹn gặp nhau ở khách điếm Vân Lai sao? Sao người lại tới chỗ này rồi?” Minh thế Nhân cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Còn chưa mở miệng.

Triệu Sóc trừng to mắt, liên tục lui về phía sau, nói năng lộn xộn: “Ngươi…Ngươi…Ngươi…”

Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Ngươi cái gì mà ngươi! Năm lần bảy lượt va chạm sư phụ ta, coi chừng ta rút đầu lưỡi của ngươi.”

Giang Ái Kiếm kinh hoàng.

Giờ thì hay rồi.

Hiện tại chạy còn kịp không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK