Diệp Chân cuối cùng cũng tới. Lục Châu vẫn duy trì tư thế phong khinh vân đạm. Một cái liếc mắt cũng không thèm quăng cho Tào Chí bị trọng thương kia. Có lẽ do đã đối trưởng với quá nhiều người, đánh thêm một người như vậy, đối với hắn mà nói, đã rất khó nhấc lên lòng thương cảm. Không có khiêu chiến, sẽ không có cảm giác, phảng phất chết lặng. Nhiếp Thanh Vân đột nhiên quay đầu, nhíu mày nói. "Diệp Chân, ngươi còn có mặt mũi đến?" Diệp Chân mang theo Giang Tiểu Sinh, chậm rãi đáp xuống. Đi tới một bên khác,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.