Mục lục
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong đại điện, hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được.

Lục Châu vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh như trước…

Lực lượng mạnh không thể miêu tả nổi,

Là cái dạng này sao?

Kỳ thật, Lục Châu không nghĩ tới sẽ phóng ra dáng vẻ của Đại Vô Uy Ấn.

Bởi vì hắn còn chưa từng tu Thiền Tông nữa.

Trong trí nhớ của hắn đối với Thiền Tông cũng chỉ vỏn vẹn trong trình độ hiểu biết cơ bản, cũng chỉ biết được một ít thủ ấn căn bản chứ đừng nói tới tu hành.

Đến nỗi đạo cụ vì sao phóng ra Đại Vô Uy Ấn, Lục Châu cũng không biết rõ.

Chỉ có lúc thi triển sinh ra cùng một loại ý niệm thôi.

“Nhị thủ tọa!”

“Nhị thủ tọa!”

Bốn tên thuộc hạ của Tả Tâm Thiền trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài.

Trực giác nói cho bọn hắn, nhị thủ tọa không gánh được một chiêu này.

Năm người Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong, Phan Trọng cũng đi theo ra khỏi Ma Thiên Các.

Chỉ có mỗi mình Lục Châu chậm rãi ngồi xuống.

Hần không cần phải đi theo ra cùng…

Ngay thời điểm ra tay, hắn đã cảm thấy lực lượng kia vô cùng cường đại. Chỉ có hắn thông qua Cơ Thiên Đạo Đỉnh Phong cảm nhận được lực lượng của Thẻ Thể Nghiệm, cho nên, hắn biết tấm thẻ này mạnh bao nhiêu.

Rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Chỉ bằng cảm giác vừa rồi mà phán đoán, trong giây lát khi đem Tả Tâm Thiền đánh ra, giống như là lúc bộc phát lực lượng cường đại của Thẻ Thể Nghiệm Đỉnh Phong.

Nhưng Tả Tâm Thiền có thể kháng trụ và còn có thể đứng vững, giống như là chỉ mạnh hơn Tả Tâm Thiền một chút vậy.

Gặp mạnh đối mạnh?

Đáng tiếc chỉ là đạo cụ dùng một lần, không đủ căn cứ để tham khảo.

Đúng là không thể miêu tả…

Bốn tên thuộc hạ mặc áo choàng đen, trước hết đến gần chỗ của Tả Tâm Thiền.

Ngay tại địa phận chỉ cách đó mười mét thì dừng lại, không tiến lên thêm nữa.

Chung quanh tản mát những khối đá xanh vụn, mặt đất cũng hư hại, đủ để nhìn ra được đây là lực lượng khi Tả Tâm Thiền rơi xuống vì ổn định thân mình mà sinh ra.

“Nhị thủ tọa.”

Bọn hắn phát hiện, Tả Tâm Thiền đứng một chỗ không động đậy, giống như là bị hóa đá vậy.

Hai mắt hắn hoảng sợ nhìn về hướng Ma Thiên Các.

Không phải người trong cuộc, vĩnh viễn không thể nào lý giải được tâm tình và cảm thụ của người trong cuộc là như thế nào.

Nhưng có thể xác định là…

Hắn bại, bại trong một chiêu.

Bốn tên thuộc hạ, chưa từng gặp qua dáng vẻ này của nhị thủ tọa, đều kinh hãi mà nhìn Tả Tâm Thiền.

Một người trong số họ cẩn thận từng li từng tí, đến trước người hắn.

Giơ tay lên, để trước mặt Tả Tâm Thiền, huơ huơ tay.

Mắt của Tả Tâm Thiền vẫn nhìn về phía trước như cũ, nhìn về phương hướng của Ma Thiên Các.

Gió vẫn đang thổi.

Nguyên khí màu đen trên người Tả Tâm thiền phiêu tán.

Ngay sau đó___

Tả Tâm Thiền hóa thành cát bụi, từng chút một rải rác, cuốn theo gió bay đi.

Ngay trong một hơi thở, Tả Tâm Thiền tan biến giữa trời đất.

Xung quanh chỉ còn lại mặt đất bị tổn hại, cùng với hai dấu chân sâu như cái hố.

Vị trí thứ ba của Hắc bảng trong giới tu hành, cứ như vậy mà mất.

Đám người Đoan Mộc Sinh cùng Minh Thế Nhân nuốt một ngụm nước bọt, xem một màn này mà không dám tin nổi.

Bàng hoàng mà lại cảm thấy hả giận.

Con mụ này dám can đảm ức hiếp người ngay trong Ma Thiên Các, có kết quả này, cũng coi như là gieo gió gặt bão.

Chỉ là có chút…

Một bàn tay, hóa thành tro bụi… có phải là, quá tàn nhẫn rồi không?

Lão sư phụ này, đến cuối cùng tu vi sâu bao nhiêu? Giấu bao nhiêu thủ đoạn đây?

Bọn hắn làm đồ đệ, đi theo sư phụ bao nhiêu năm, cho tới giờ vẫn chưa thấy sư phụ dùng Thiền Tông thủ ấn, đùng một cái liền có thể dùng một chiêu tiêu diệt Tứ Diệp Kim Liên Tả Tâm Thiền, chuyện này làm sao khiến bọn hắn không kinh cho được.

Yên lặng thật lâu, Minh Thế Nhân nói thầm: “ Tính khí này của sư phụ…”

“Hắn đáng chết.” Đoan Mộc Sinh thọc Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Ừm, toàn bộ đều đáng chết.”

Lúng túng hơn cả đúng là không ai khác ngoài bốn tên thuộc hạ mặc áo choàng đen.

Nhị thủ tọa chết rồi, mất đi người đáng tin cậy, khiến bọn hắn bị dọa run lẩy bẩy.

Ngạo khí trong xương của bọn hắn cũng tiêu tán không thấy tăm hơi…

Thần Đình Cảnh đỉnh phong lại thế nào chứ?

Người của Ma Thiên Các làm gì có ai không phải là Thần Đình Cảnh.

Minh Thế Nhân hoạt động gân cốt, lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói: “Bốn người các ngươi muốn nhìn thấy Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân của ta sao?”

“Tứ… Tứ tiên sinh… các, các ngươi…”

Nói năng cũng đã lộn xộn, không rõ ràng lắm.

Nhìn Đoan Mộc Sinh cùng Minh Thế nhân giống như lão hổ chuẩn bị nhào về phía con mồi, mấy người họ bị dọa không ngừng lùi lại.

Cũng ngay tại thời điểm này.

Bên trong Ma Thiên Các truyền đến âm thanh của Lục Châu.

“Trở về nói cho tông chủ của các ngươi biết, quản cho tốt người của hắn.”

Sư phụ lên tiếng, Minh Thế Nhân cũng không dám làm bậy.

“Cút.” Minh Thế Nhân trừng mắt một cái.

Bên trong Ma Thiên Các.

Lục Châu được hệ thống nhắc nhở, thu hoạch được 1000 điểm công đức.

Một tấm thẻ đạo cụ 500 điểm công đức, giết một tên cao thủ Nguyên Thần kiếp cảnh lại có thêm 1000 điểm công đức, tương đương với gấp đôi.

Thẻ đạo cụ đúng là tốt thật, nhưng về sau có thể là phải sử dụng một cách thận trọng.

Cái thứ đồ chơi mà uy lực “không thể miêu tả” này, gặp lúc không muốn giết người thì còn biết làm gì đây?

Lục Châu nghĩ Tả Tâm Thiền mời hắn đấu làm gì, để rồi tự chuốc họa vào thân.

Ngoại trừ muốn hiểu rõ mục đích của Ma Sát Tông, Lục Châu còn muốn thử hiệu quả của tấm thẻ này.

Nhưng mà giết cũng giết rồi, coi như một lời cảnh báo cho Ma Sát Tông.

Lúc này nhóm người của Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân cũng đã quay trở về.

“Sư phụ đúng là thần uy cái thế, không ra tay thì thôi, vừa ra ta đã đánh hắn tan thành tro bụi.” Minh Thế Nhân nịnh nọt nói.

“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn học.”

Tiểu Diên Nhi chạy đến bên cạnh Lục Châu, khéo léo nắm nắm tay nhỏ đấm lưng cho hắn, đấm tới đấm lui.

Lục Châu lắc đầu nói: “Càn quấy.”

“Ngươi đang tu hành Thái Thanh Ngọc Giản, tâm pháp này chủ yếu luyện thân pháp, quyền pháp… xung khắc với Thiền tông, luyện cái này không sợ tẩu hỏa nhập ma sao?”

Tiểu Diên Nhi thầm nói: “Người bên ngoài đều nói đồ nhi là đại ma đầu hết rồi.”

“Lẻo mép.” Lục Châu đề cao âm điệu.

Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm trong miệng không nói ra.

Đoan Mộc Sinh hơi nghi hoặc nói: “Sư phụ vì sao lại thả bọn họ đi?”

Không đợi Lục Châu trả lời.

Minh Thế Nhân đứng một bên đã nói ra: “Sư phụ chỉ muốn giết gà dọa khỉ thôi, cũng không phải thật sự muốn Ma Sát tông bị hủy diệt. Dã tâm của Ma Sát Tông bừng bừng, một lòng muốn mở rộng thế lực, đại sư huynh… U Minh Giáo chính là chướng ngại vật của bọn hắn. Nếu không có Ma Sát Tông, ai sẽ kiềm chế U Minh Giáo đây?

Đoan Mộc Sinh có chỗ hiểu chỗ không mà nói: “Tả Tâm Thiền dù sao cũng là nhị thủ tọa của Ma Sát Tông, hắn đã chết rồi, Ma Sát tông sao lại từ bỏ ý đồ được?”

“Huynh nghĩ nhiều rồi… tức thì có thể làm được gì, không lẽ dẫn cả tông môn đến Kim Đình Sơn đánh nhau?”

Những lời còn lại không cần nói cũng biết, ngay cả Vu Chính Hải cũng không có can đảm này, Ma Sát tông của hắn mà cũng có dũng khí sao?

Huống hồ Kim Đình Sơn vừa đánh lui thập đại cao thủ không bao lâu, ngay cả thất diệp pháp thân môn chủ Thiên Kiếm môn Lạc Trường Phong cũng thua trong tay sư phụ, ai còn dám?

Nói xong Minh Thế Nhân lộ ra thần sắc vô cùng tự hào.

“Tứ tiên sinh nói có lý, khiến ta hiểu ra ngay.” Phan Trọng lúc đầu cũng rất nghi hoặc, lần này giải thích hắn cũng đã rõ, khom người nói.

“Tứ tiên sinh thật đại tài, đã hóa giải được nghi vấn trong lòng ta…” Chu Kỷ Phong nghiêm trang nói.

Minh Thế Nhân: “???”

Hai cái tên dở hơi này… nịnh nọt nhầm người rồi chăng?

Minh Thế Nhân cẩn thận từng li từng tí liếc trộm Lục Châu.

Lục Châu không tức giận, chỉ đang nghĩ…

Thằng nhãi này đúng là có khả năng phân tích.

Hết lần này đến lần khác đều phân tích rõ ràng được đạo lý.

Nghe hắn nói xong, giống như cũng có một chút đạo lý.

Cùng lúc đó.

Đám tu hành giả mặc hắc bào kia đã trở về chỗ của chiếc long liễn màu đen.

Biết được nhị thủ tọa đã chết rồi, cả đám người tu hành giả đều không thể tin được.

Làm gì còn dám ở lại Kim Đình Sơn nữa chứ.

Không có Tả Tâm Thiền ở chỗ đó, ngay cả việc vác chiếc long liễn màu đen cũng trở nên vô cùng tốn sức.

Miễn cưỡng mới vác nó cất cánh được… tốc độ phi hành cũng vô cùng chậm chạp.

Long liễn theo đường cũ bay trở về, trọn vẹn nửa canh giờ, cũng không bay nổi một trăm dặm.

Nhóm tu hành giả vây quanh chiếc long liễn toàn lực điều động nguyên khí.

Đột nhiên, nhóm người nhìn thấy phía trước có bóng lưng một ai đó mặc áo bào xanh, lưng đeo trường kiếm, tóc đen buông xõa, hai tay khoanh lại, lơ lửng giữa không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK