Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng chỉ do dự một chút mà thôi. Lớn nhỏ như nào bọn họ vẫn có thể phân biệt rõ ràng. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong giống như huynh đệ gặp nạn, truyền nhau ánh mắt cổ vũ rồi đi tới trước mặt Ngu Thượng Nhung. Phan Trọng nói: "Nhị tiên sinh, thật xin lỗi." Kiếm đối với một tu hành giả theo đuổi kiếm đạo cực hạn mà nói, cũng giống như sinh mệnh vậy. Ngu Thượng Nhung há có thể nguyện ý... "Sư phụ, kiếm còn người còn!" Ngu Thượng Nhung lần nữa quỳ xuống, cắm Trường
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.