Tiểu Diên Nhi cố gắng nhịn cười.
Có lẽ do đã quá quen với cảnh tượng này rồi, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn.
Nàng đến đến bên cạnh sư phụ, thấp giọng nói: "Sư phụ... Bọn họ rất sợ người nha."
Lục Châu một bên vuốt râu, một bên nhìn về phía Độ Thiên Giang.
Dựa theo thời gian ước tính, Minh Thế Nhân cùng Đoan Mộc Sinh cũng sẽ đến nhanh thôi.
Về phần Hoa Vô Đạo. . . Dựa vào lời nói của bọn họ, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa.
Nếu đã thế, vậy liền ôm cây đợi thỏ đi, không cần đi tìm hắn khắp nơi làm gì. Nếu Hoa Vô Đạo thật sự biết kẻ chủ mưu đứng sau vụ ở thôn Ngư Long, như vậy để hắn tự đưa tới cửa thì tốt hơn.
Trước mắt cũng chỉ có thể ra tay từ phía Hoa Vô Đạo.
Cao thủ vụ thuật bên trong cung cực kỳ xảo quyệt, không những có thể bày ra một trận pháp lớn ở sông Độ Thiên, mà còn có thể lợi dụng phi liễn màu đỏ quan sát tình hình và ra lệnh, có thể thấy được tài nghệ Vu Thuật của hắn vô cùng cao. Huống hồ, người này có thể khống chế được Trần Trúc - một trong Tam Đại Thần Xạ, chứng tỏ địa vị và quyền thế nhất định không nhỏ.
Trải qua trận chiến ở sông Độ Thiên, người này nhất định càng thêm cẩn thận. . . Ngay cả Giang Ái Kiếm ở trong cung cũng không tra ra. Đối với Lục Châu ở bên ngoài thậm chí còn khó khăn hơn.
"Hoa Vô Đạo. . ." Lục Châu lẩm bẩm.
“Đại sư, chưởng môn thực sư có việc gấp… Chúng ta để đại sư chờ đúng là đáng chết!” Ngũ trưởng lão Trương Sở khom người nói.
Lục Châu chỉ nhìn hắn một cái lạnh nhạt.
Không thèm để ý đến người này.
Chỉ là tu hành giả Thần Đình Cảnh thôi mà cũng thành Trưởng lão của danh môn chính phái được.
Chính Nhất Đạo bây giờ…Không lớn như hồi trước nữa.
Đoan Hành đi ra rồi nói: “Các vị, tình hình chiến đấu của Thanh Ngọc Đàn đã lắng lại. Nếu kế hoạch đã bị xáo trộn, thì ngày khác lại tụ hội, các vị thấy thế nào?”
“Vậy cũng được.” Trương Sở gật đầu nói.
“Mọi người…Cáo từ!” Đoạn Hành cũng không để ý đến đám đệ tử khác của Thanh Ngọc Đàn mà chắp tay hướng về phía Trương Sở.
Lục Châu lại liếc hắn một cái.
Kỳ quái, cũng không đặc biệt chỗ nào.
Đoạn Hành xoay người, đi đến trước mặt Lục Châu, cung kính nói: “Đại sư, vãn bối còn có chuyện, xin phép đi trước.”
“Khoan đã.”
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng.
“Đại sư có gì căn dặn sao?” Đoạn Hành không dám thất lễ, thành thật mà dừng lại.
“Lão phu có một lời khuyên muốn chuyển đến Nhậm Bất Bình.”
“Lời vàng ngọc của đại sư, vãn bối nhất định sẽ truyền lại cho Tông chủ không sai không sót một chữ.” Đoạn Hành nghiêng người làm ra bộ dáng đang rửa tai lắng nghe.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Trông coi Ma Sát Tông cho tốt, tự quản lý chính mình, nếu không sẽ gặp nạn chết người.”
Đoạn Hành hơi sửng sốt.
Cũng không để ý xem đại sư này đang có ý tứ gì, mà cũng có thể là do hắn không dám chất vấn, mà khom người nói: “Đa tạ đại sư! Vãn bối cáo từ.”
Vung tay lên.
Mang theo một nhóm đệ tử của Ma Sát Tông rời khỏi Thanh Ngọc Đàn.
Lục Châu lại nhìn canh giờ, cũng cảm thấy muộn rồi.
Với tốc độ của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cho dù có mang thêm một người nữa cũng quá chậm.
Hai tên đó đã tiến vào Nguyên Thần Kiếp Cảnh, tốc độ tự nhiên cũng phải tăng lên nhiều.
Ngay khi Lục Châu chuẩn bị rời đi thì, một thanh âm truyền đến từ phía sau Thanh Ngọc Đàn___
“Vị nào giá lâm đến Thanh Ngọc Đàn thế này, để ta tới xem.”
Đệ tử của Thanh Ngọc Đàn lui về phía sau, nhường ra một con đường cho người mới tới.
“Trương Thu Trì?” Trương Sở Nghênh đón người này.
Người đến là Trương Thu Trì của Chính Nhất đạo.
Lục Châu cũng có một tí ấn tượng với tên này… Mấy năm trước có gặp hắn, hắn còn đánh bại Minh Thế Nhân, đánh Minh Thế Nhân bầm dập mặt mũi.
Cũng vì chuyện này mà Minh Thế Nhân buồn rầu một thời gian dài, trốn lên núi khổ tu.
Đến nay cũng đã mấy năm, thực lực của Trương Thu Trì cũng đã tiến bộ không ít.
Trương Thu Trì cũng là người thức thời, khi nhìn thấy Lục Châu và Bệ Ngạn thì sửng sốt một chút sau đó vội vàng khom người nói: “Gặp qua đại sư.”
Lục Châu không phản ứng hắn.
Mà là phất tay với Tiểu Diên Nhi: “Đi.”
“Ừm.”
“Đại sư?”
Trương Thu Trì cảm thấy kỳ quái không hiểu tại sao đại sư lại không để ý tới hắn.
Đệ tử của Thanh Ngọc Đàn ở phía sau hô lên một tiếng___
“Có người đang đến!”
Mọi người đều nhìn.
Trương Thu Trì cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người.
“Ừm?”
Hắn không biết Lục Châu thì cũng có thể hiểu được, vẻ ngoài của Lục Châu thay đổi không ít. Nhưng Minh Thế Nhân tứ đệ tử của Ma Thiên Các cho dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
Mấy năm nay danh tiếng của Trương Thu Trì vang xa, công lao lớn nhất là nhờ vào việc đánh bại Minh Thế Nhân.
Nay lại nhìn thấy Minh Thế Nhân bay qua gầm trời thấp, sao mà không vui cho được.
“Minh Thế Nhân? Còn dám đến Thanh Ngọc Đàn?”
“Là Minh Thế Nhân?”
“Tứ ma đầu của Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân!”
Đám đệ tử của Thanh Ngọc Đàn vô cùng kinh ngạc.
Nhưng tu vi của bọn hắn quá thấp không dám tiến lên ngăn cản.
Các trưởng lão của môn phái khác cũng đánh không lại, chỉ có một mình Trương Thu Trì là địch lại được. Mà Trương Thu Trì còn từng đánh bại Minh Thế Nhân một lần, đây chính là cơ hội tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa.
Lục Châu nhìn thấy được Minh Thế Nhân, mặt ngoài thì bình tĩnh, trong lòng lại sinh nghi, Đoan Mộc Sinh và hắn đi cùng nhau, vậy tên kia đâu?
Đúng lúc này___
Trương Thu Trì nhảy vào không trung cười to nói: “Đúng là trời cũng giúp ta, hiện tại ta muốn bắt sống tên ma đầu này. Để xem từ nay về sau còn ai dám khinh thường Chính Nhất Đạo.”
“Có Trương trưởng lão ra tay, chắc chắn sẽ bắt được tên ma đầu này.”
“Chúng ta sẵn sàng cổ vũ cho trưởng lão!”
Trương Thu Trì gật đầu rồi hướng về phía Lục Châu mà nói: “Đại sư, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lục Châu phất tay không nói gì.
Không ít đệ tử của Thanh Ngọc Đàn cũng nhảy vào không trung.
Tu vi thấp thì chỉ có thể ở lại Thanh Ngọc Đàn nhìn người khác rời đi.
Hai mắt của Trương Thu Trì phát sáng, phi hành đuổi theo hướng mà Minh Thế Nhân đi.
Lục Châu nhảy lên Bệ Ngạn, lạnh nhạt vuốt râu: “Mọi thứ đều có số mệnh.”
Tiểu Diên Nhi cũng chạy tới hỏi: “Số mệnh gì vậy?”
“Số mệnh của Trương Viễn Sơn và Hoa Vô Đạo cũng chính là số mệnh Tứ sư huynh của con.”
Bệ Ngạn gầm lên một tiếng rồi nhảy vào không trung.
Cùng lúc đó, Minh Thế Nhân cũng đang ngự không mà đi.
Thấy sắp tới Thanh Ngọc Đàn thì lại bay về một hướng khác, chỗ này dù sao cũng là địa bàn của Chính Nhất Đạo.
“Sư phụ đâu ta?” Minh Thế Nhân gãi đầu nhìn quanh.
Hắn thả tốc độ chậm lại, chuẩn bị hạ xuống chờ, quay đầu lại nhìn:
“Tam sư huynh chắc cũng sắp đến rồi! Không phải cầm Bá Vương Thương… Hắc hắc, mà còn không nhanh bằng ông đây!”
Khi hắn đang còn đắc ý, thì một âm thanh nghiêm nghị từ Thanh Ngọc Đàn truyền đến__
“Minh Thế Nhân.”
Minh Thế Nhân quay đầu lại, một cái nhướn mày thôi cũng đã nhận ra người này mà nói: “Trương Thu Trì? Là ngươi sao?”
“Đúng là thiên đường mở lối ngươi không đến, địa ngục không cửa ngươi lại vào!”
Trương Thu Trì chắp tay bay trên trời, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân như đang nhìn một con mồi.
Minh Thế Nhân vung tay nói: “Hiện giờ ông đây không có tâm trạng đánh nhau với ngươi, có thấy sư phụ ta ở đâu không?”
Trương Thu Trì khẽ giật mình, trầm giọng nói: “Bớt lấy danh hiệu của sư phụ ngươi ra hù ta đi, hôm nay Trưởng lão ta phải thay trời hành đạo!”
“Chờ đã.”
Minh Thế Nhân lại vung tay lần nữa: “Nói thật đi, ngươi không nhìn thấy sư phụ ta thật sao?”
Thấy hắn cứ hỏi mãi không buông, Trương Thu Trì cũng bực mình, giận mà không có chỗ xả ra.
“Nếu mà thấy cũng sẽ giết!”
Ông!
Nguyên khí xung quanh hội tụ lại!
Kết động thủ thế, từng đạo pháp ấn vờn quanh Trương Thu Trì.
Nguyên khí lay động.
Nguyên Thần Kiếp Cảnh!
Lúc này mấy tên đệ tử chạy tới từ Thanh Ngọc Đàn cùng đáp xuống đất, ngửa mặt lên trời nhìn, không thấy bóng dáng của sư phụ bọn hắn.
Xong, sư phụ trúng kế rồi!