Lục Châu thở dài một tiếng, hỏi: "Khúc nhạc này rất khó à?" "Khúc nhạc này, so với những gì đồ nhi học trước kia còn khó hơn." Hải Loa rụt rè nói. "Đàn lên nghe một chút." Lục Châu vừa vuốt râu vừa đi về phía hồ nước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hải Loa nói vâng, tới cạnh Cửu Huyền Cầm chậm rãi ngồi xuống. Cánh tay ngọc khẽ nâng lên, động tác mềm mại mà ưu nhã. Hải Loa lớn lên trong một đêm, khiến Lục Châu vẫn chưa quen. Có lẽ là Hải Loa hiện tại có quá nhiều ý nghĩ của
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.