Tư Vô Nhai chậm rãi nói: “ Ma Sát Tông và Chính Nhất Đạo muốn cấu kết với nhau sao mà thành công được. Thực lực của Nhậm Bất Bình ở Ma Sát Tông thì không rõ lắm, trong thiên hạ, người có thể chinh phục được hắn cũng không nhiều. Đại sư huynh thì kín tiếng, không thể xuống núi; Nhị sư huynh thì hành tung thất thường… Còn các cao thủ khác thì chỉ không tới.”
“Nhị sư huynh thích khiêu chiến với cao thủ… Hay là để Nhị sư huynh thử xem sao?” Chư Hồng Cộng thận trọng nói.
“Ta phái người đi, chưa được ba ngày đã bị Nhị sư huynh dọa sợ lui về. Huống chi… Nhị sư huynh còn đang tức giận vụ Phạm Tu Văn.” Tư Vô Nhai lắc đầu nói.
“Nhị sư huynh đốiu xử với mọi người luôn hòa nhã khiêm tốn, hắn mà cũng tức giận thì… Thôi được rồi.” Chư Hồng Cộng run rẩy lắc đầu.
Tư Vô Nhai chắp tay bước đi.
Đến một nơi có tầm nhìn rộng rãi ở trên sườn núi, ngẩng đầu nhìn về hướng Thanh Ngọc Đàn.
“Lão sư phụ đã xuất hiện ở đây, đúng là bất ngờ thật… Nhưng kế hoạch cơ bản cũng đã hoàn thành, báo cho người của đệ, rút!”
“Được.”
“Mặt khác…”
Tư Vô Nhai lại lần nữa nở nụ cười: “Lão sư phụ đã có ý bỏ qua cho đệ…”
“Đệ cũng thấy vậy…Vừa rồi đúng là quá đáng sợ!” Chư Hồng Cộng lắc đầu không dám nghĩ lại.
“Với bản tính của sư phụ sao lại thả đệ đi được, huynh nghi ngờ, bên cạnh sư phụ có cao nhân trợ giúp.” Tư Vô Nhai nhớ tới một khoảng thời gian trước, Ma Thiên Các có nhận vài người, có lẽ trong đám đó cũng có người thông minh.
“Làm gì có cao nhân nào, chỉ có mỗi tiểu sư muội… dữ dằn, thiếu chút nữa là nhảy xuống cắn đệ.” Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ nói.
Tư Vô Nhai lườm hắn một cái không thèm nói với hắn nữa.
Hắn không có gì để nói với tên óc heo này cả.
“Đi.”
Tư Vô Nhai nhấc tay phải lên, hai đầu ngón tay hiện ra kim quang, ở giữa không trung một con Khổng Tước Linh xuất hiện. Từ ngoài nhìn vào con Khổng Tước Linh này như được làm bằng vàng, chiếu ra hào quang lấp lánh.
Nhẹ nhàng vung vẩy!
Hưu!
Ám khí ẩn giấu của nó bắn vào một gốc cây lớn.
Ám khí kia vô cùng chói lọi, giống như là con khổng tước thu nhỏ.
Phanh phanh phanh!
Ám khí cắm đầy cây.
Tư Vô Nhai và Chư Hồng Cộng cũng không thèm nhìn, lắc mình biến mất trong rừng.
Ám khí lóa mắt kia chính là nguyên khí ngưng tụ thành cương ấn màu vàng, giống như là một chiếc lông chim xinh đẹp.
Nhưng mà, khi ngươi còn bị vẻ đẹp kinh diễm này mê hoặc thì, ngươi đã bị nó giết chết.
Xoạt xoạt__
Sau khi thân cây to kia bị đổ xuống, bên cạnh… Một tên tu hành giả đang lén lút trừng lớn hai mắt nhìn ám khí cắm vào ngực mình, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Khổng tước xòe đuôi, sinh mệnh ngừng lại.
Tên tu hành giả lén lút này ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Cùng lúc đó.
Lục Châu đã khống chế Bệ Ngạn chạy tới phía trên Thanh Ngọc Đàn.
Nhìn xuống dưới, quảng trường to lớn của Thanh Ngọc Đàn đã có đầy người.
Thanh Ngọc Đàn mặc dù thuộc về địa bàn của Chính Nhất Đạo, nhưng cũng có thể là do từ đầu đến cuối chỉ có mình Chính Nhất Đạo đến đó luận kiếm và tu hành.
“Sư phụ, ở bên kia.”
Bệ Ngạn nghe theo lệnh của Lục Châu mà bay đến, lao xuống phía dưới.
Cả nhóm tu hành giả phía trên Thanh Ngọc Đàn đều kinh ngạc, khi thấy Bệ Ngạn còn kinh hoàng hơn.
“Đó là ai?”
“Cẩn thận, mọi người đề phòng!”
“Thật to gan, dám tự ý xông đến Thanh Ngọc Đàn.”
Mười mấy tên ttu hành giả mặc áo xanh đen xếp hàng rút kiếp ra.
Đồng thời còn có một số tu hành giả mặc đồ màu đen nhìn về phía không trung một cách nghi hoặc.
Lục Châu cất cao giọng nói: “Hoa Vô Đạo đang ở đâu?”
Đám tu hành giả phía trên Thanh Ngọc Đàn nhìn nhau.
“Thanh Ngọc Đàn chính là thánh địa tu hành của Chính Nhất Đạo, vị lão hữu này không mời mà tới, hình như không ổn?”
Tiểu Diên Nhi không chịu được mà cười ha hả.
Lục Châu liếc nhìn một cái nàng mới ngưng lại không cười to mà nghiêm túc hẳn.
Tiểu Diên Nhi chỉ vào đám tu hành giả kia mà nói: “Ta muốn tới thì tới, còn cần các ngươi phải mời sao? Nhàm chán.”
Lục Châu không có phi xuống ngay lập tức.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Chính Nhất Đạo, nếu như biết hắn là đại ma đầu, thì cả đám xung quanh sẽ nhào đến mất.
Thẻ đạo cụ có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm…
Con đường tu hành cứ từ từ, đường phía sau còn dài lắm, lở như đẩy giá đạo cụ lên cao chót vót, tu vi lại không thăng tiến kịp thì thật sự xong đời.
Khi Lục Châu đang còn nghĩ thì...
Đoạn Hành ngự không mà tới.
Rơi xuống Thanh Ngọc Đàn, hắn chắp tay nói với mọi người: “Các vị, ta xin giới thiệu với các vị đây là một đại sư của Phật môn. Thánh Đàn ở Nhữ Nam dùng một chiêu đánh chết tên trọc Không Huyền…. Đại sư hòa thượng!”
Nói được một nửa thì nín lại, chửi đám lừa trọc chửi quen miệng, giờ ở trước mặt đại sư cũng chửi nữa.
“Đại sư?” Mọi người kinh ngạc.
Đám đệ tử của Chính Nhất Đạo cũng nhăn mặt kinh ngạc theo.
Ngược lại đệ tử của Ma Sát Tông đều chắp tay.
“Gặp qua đại sư!”
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn rơi xuống phía trên Thanh Ngọc Đàn.
Bệ Ngạn cũng thành thật, không rời đi mà ngồi xổm ở một bên, thi thoảng còn lộ ra răng nanh.
Đám đệ tử Chính Nhất Đạo thấy vậy cũng nuốt nước bọt, không biết là bị dọa hay đang ao ước.
“Tại hạ là Trương Sở, là ngũ trưởng lão của Chính Nhất Đạo, hân hạnh gặp đại sư.” Trương Sở đi ra.
Hắn vừa dẫn đầu, đệ tử khác cũng chắp tay hành lễ.
Lục Châu chỉ vuốt rây gật đầu, thản nhiên hỏi: “Trương Viễn Sơn ở đâu?”
Ngũ trưởng lão Trương Sở của Chính Nhất Đạo đáp: “Thanh Ngọc Đàn có khách quý ghé thăm… Đột nhiên gặp Tà Vương của Ma Thiên Các gây rối nên đã cùng nhóm khách quý rời đi trước. Đại sư có thể ở lại Thanh Ngọc Đàn chờ Chưởng môn trở về!”
Đoạn Hành cũng hùa theo nói: “A, tất cả là do tên đó gây sự…Thật đáng tiếc, nếu vừa rồi đại sư bắt được hắn, cũng đã giải quyết rõ được chuyện hôm nay, đáng tiếc thật đáng tiếc.”
Lục Châu cũng cảm thấy đáng tiếc, nếu không phải do chuyện xấu của lão Thất và lão Bát...
Nói không chừng còn có thể gặp được Trương Viễn Sơn và Hoa Vô Đạo.
Càng đáng tiếc là Lồng Giam Trói Buộc không có hoạt động tốt.
Nhưng mà, Thanh Ngọc Đàn dù sao cũng là địa bản của Chính Nhất Đạo, khắp nơi xung quanh cũng có đại trận, đối phó với Trương Viễn Sơn sợ là phải bỏ hết tiền vốn mà mua thẻ đạo cụ.
Đối phó với một người mà tốn một đống thẻ đạo cụ, không có lời.
Còn phải dùng cẩn thật, lỡ mà chơi quá lố thì cái mạng già này cũng không giữ nổi, đừng nói là điều tra chân tướng của Ngư Long thôn.
Lục Châu không có nhiều thời gian để mà dong dài với đám người này.
Hắn nhìn lướt qua đám đệ tử trên Thanh Ngọc Đàn, một bộ phận nhỏ là Thối Thể Cảnh, còn lại phần lớn đã là tu hành giả tiến vào Thông Huyền Cảnh, một ít là Ngưng Thức Cảnh, Phạn Hải Cảnh, chỉ có một hai tên dẫn đầu là Thần Đình Cảnh.
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Hoa Vô Đạo đã trở về Vân Tông?”
“Hoa trưởng lão luôn bế quan ở Vân Tông, khó khăn lắm mới xuất quan… Chắc là cũng không về Tông môn nhanh như vậy.”Có người nói.
Đoạn hành chắp tay nói: “Hai mươi năm trước Hoa Vô Đạo bại dưới tay Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các, việc này trở thành tâm ma của hắn, nếu không loại trừ tâm ma sợ là cả đời cũng không thăng được tu vi. Cho nên… Hoa Vô Đạo có thể là đi đối đầu với tâm ma của mình, đi Ma Thiên Các.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Một ít đệ tử biết việc này thì nghị luận:
“Tu vi hai mươi năm cũng không thăng tiến lên được, Hoa trưởng lão làm vậy là tự chuốc họa vào thân rồi.”
“Mỗi người đều có chí riêng, hai mươi năm rồi, biết đâu Hoa Trưởng lão đã có thủ đoạn mới thì sao.”
“Ta thấy, bữa trước Hắc Ám Tứ Kỵ của Thần Đô đến Ma Thiên Các, giờ vẫn chưa thấy về. Chỉ bằng thủ đoạn của lão ma đầu kia sợ là lành ít dữ nhiều rồi.”
“Hắc Ám Tứ Kỵ? Chính là người mà trưởng lão nói, ba trăm năm trước đứng vị trí đầu của Hắc bảng Phạm Tu Văn?”
Càng nghị luận càng thấy sai trái.
Ngay cả người đã từng ở vị trí thứ nhất của Hắc bảng Phạm Tu Văn đi Ma Thiên Các còn không rõ sống chết thế nào, Hoa Vô Đạo dậm chân tại chỗ hai mươi năm sao là đối thủ được?
“Yên lặng!” Ngũ trưởng lão quát lớn: “Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ của các ngươi xem, vừa nói hai ba câu đã thế này rồi, nếu như lão ma đầu ở trước mặt các ngươi thật, chắc lại dọa bay linh hồn nhỏ bé của các ngươi luôn rồi?”